Bởi vì thời gian không kịp nên Diệp Mai Hoa chỉ dập bỏ vỏ trứng, trên trong kẹp cà rốt, nấm và ớt xanh, cuộn thành hình tròn, cắt nhỏ thành miếng rồi đặt xuống. Bên cạnh còn trang trí thêm hình bông hoa và ngôi nhà.
Tổng thể nhìn rất ngon và thú vị.
Tạ Bách An nhìn thấy, cậu bé thốt lên: “Đẹp quái” Diệp Mai Hoa cười đặt một phần khác đến trước mặt Tạ Minh Thành: “Tôi làm cho anh một phần lớn hơn, anh ăn thử đi” Tạ Minh Thành nhìn đĩa ăn của mình, rồi quay sang nhìn của Tạ Bách An, trong lòng có chút khó chịu.
Diệp Mai Hoa lưỡng lự, chẳng lẽ anh không vui khi mình tự ý nấu ăn sao? Nhưng không phải anh nói muốn mời cô về làm đầu bếp à?
Khi Diệp Mai Hoa lo lắng nhìn, Tạ Minh Thành bỗng cầm ra lên, chọc vào miếng trứng rồi cho vào miệng.
Diệp Mai Hoa đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
Nhưng Tạ Minh Thành không nói câu nào, chỉ là động tác tay không ngừng lại. Còn Tạ Bách An đã sớm phấn khích ăn hết.
Diệp Mai Hoa thở phào nhẹ nhõm, cô tiếp tục ăn bữa sáng kia, nói một cách công bằng thì nó cũng rất ngon, nhưng đứa nhỏ Tạ Bách An lại không hiểu hợp hay không hợp, chỉ biết ngon hay không ngon, có hay không có hứng thú ăn.
Không có cảm hứng ăn thì có ăn món có dinh dưỡng cũng không còn tác dụng.
Hơn nữa nhìn Tạ Bách An quá gầy, cần phải bổ sung chất, cô vẫn còn nhớ một vài bài thuốc có thể thử, không tự chủ được mà bắt đầu tính toán.
Đầu bếp và người giúp việc há mồm trợn mắt nhìn cậu chủ và cậu chủ nhỏ ăn hết trứng cuộn, đặc biệt là đầu bếp, hận không muốn nhìn, nhưng cũng phải thừa nhận bữa sáng đó làm rất đẹp mắt.
Đẹp, ngon, dinh dưỡng đều có, thảo nào cậu chủ nhỏ lại thích.
Chú Chung đứng ở bên cạnh, nở nụ cười yên tâm, hai mắt cảm động, đã bao lâu rồi ông ấy chưa thấy cậu chủ nhỏ vui vẻ ăn như vậy rồi? Lúc đầu cậu chủ nhỏ béo tròn mới chào đời, sau sự việc đó thì rất kị đồ ăn.
Sau khi ăn xong, Diệp Mai Hoa xuống rời đi, cô còn phải về xem Trúc Nhã. Hôm nay là cuối tuần nên không cần đi làm, nhưng Trúc Nhã vẫn cần phải đi.
Tạ Bách An nghe thấy dì xinh đẹp muốn rời đi, khuôn mặt nhỏ ỉu xìu uống, cả người lộ vẻ không vui.
Diệp Mai Hoa nhìn thấy bỗng có chút đau lòng, nhưng dù cô có yêu quý Bách An thì cô vẫn phải quan tâm đến Trúc Nhã.
Tạ Minh Thành lạnh lùng lên tiếng: “Để tôi tiễn cô”
“Không, không cần đâu. Tôi có thể tự bắt xe về” Tạ Minh Thành chỉ vào Tạ Bách An: “Cậu bé cần phải đi làm xét nghiệm” Tạ Bách An: “2” Gương mặt cậu bé hoang mang, gần đây sức khỏe cậu bé vẫn rất tốt, sao bố lại nói cậu cần đi kiểm tra?
Tạ Bách An nhanh chóng phản ứng lại, biểu cảm khó chịu: “Đúng ạ, gần đây bụng cháu không thoải mái lắm, nên cháu muốn đi bệnh viện kiểm tra” Tạ Minh Thành ừ một Diệp Mai Hoa nhìn một lớn một nhỏ, không nghỉ ngờ gì cả, dù sao đứa nhỏ này sẽ không nói dối người khác.
“Bách An chỗ nào không thoải mái? Có cần dì xoa không?” ng, đáp: “Đi th Tạ Bách An bắt đầu diễn vai hoàng đế nhỏ, nắm chặt tay cô: “Dì xinh đẹp, bụng cháu không được khỏe, mấy ngày nay khẩu vị đều không tốt” Chú Chung: “?” Cậu chủ nhỏ không phải lúc nào khẩu vị cũng không tốt sao?
Hơn nữa, bác sĩ gia đình lúc nào cũng túc trực hai tư giờ, chỉ cần đau đầu sốt cao đều có thể trực tiếp đến luôn phòng kiểm tra, trừ trường hợp khẩn cấp thì đâu cần đến bệnh viện gặp bác sĩ làm gì?
Nhưng linh cảm bao năm nay của chú Chung nói cho ông ấy biết, lúc này tốt hơn hết là im lặng, đóng một vai quản gia hoàn hảo là không làm phá hoại chuyện tốt của chủ nhà.
Diệp Mai Hoa lo lắng xoa lên bụng cậu bé: “Có phải là ăn đồ ăn không tốt không?” Tạ Bách An khó chịu duỗi tay ra: “Dì xinh đẹp, ôm cháu đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]