Trúc Nhã đang năm ngủ trên giường bệnh, gương mặt tái nhợt đến đáng sợ, đôi mắt sáng long lanh cũng đều nhắm chặt lại.
Nước mắt Dương Ngọc San tự nhiên rơi xuống, lặng lẽ nghẹn ngào, ngồi ở mép giường bệnh, đưa tay chạm vào má cô bé.
“Trúc Nhã, con đừng làm mẹ sợ, nhất định phải khỏe mạnh…” Diệp Mai Hoa cảm thấy rất đau khổ, cảm giác bất lực sâu sắc ám ảnh trái tim cô ấy, là một người mẹ, nhưng cô ấy không thể giúp Trúc Nhã xoa dịu nỗi đau.
Tạ Minh Thành xoay người đi ra ngoài, châm một điếu thuốc bên cửa sổ trên hành lang.
Anh ấy hiếm khi hút thuốc, nguyên nhân vì Tạ Bách An.
Giờ anh ấy hút thuốc, nguyên nhân lại vì Trúc Nhã.
Anh đã đọc tư liệu về bệnh tình của Diệp Trúc Nhã, nhưng lác đác vài nét bút trong bệnh án mà trước đây anh chưa bao giờ nhìn thẳng mà bây gi nhìn chăm chú chuẩn xác như vậy, mới phát hiện, mô tả về bệnh tình trong vài dòng đó có khả năng giết chết Trúc Nhã.
Diệp Mai Hoa tự trách bản thân bất lực, mà Tạ Minh Thành lại tự trách mình vì sự sơ suất của anh ấy.
Khi Diệp Mai Hoa tìm được Tạ Minh Thành, thuốc lá trong tay anh ấy đã bị dập tắt, anh ấy đứng trong góc, tư thế thẳng tắp hòa vào bóng tối, biểu cảm trên khuôn mặt u ám không rõ ràng.
Cô ấy không nhìn rõ vẻ mặt của anh ấy, nhưng có thể cảm thấy một trận áp bức đến nghẹt thở.
“Tạ Minh Thành” Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phu-nhan-em-tron-khong-thoat-khoi-anh-dau/1130695/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.