Có điều, Diệp Mai Hoa không còn sợ nữa.
Cô ấy nhấn ga, hai tay thoải mái đặt lên vô lăng, cơ thể cũng thả lỏng. Lần này cô ấy không còn căng thẳng nữa.
“Nhát gan như cô mà dám gây ra tai nạn rồi bỏ chạy sao?” Diệp Mai Hoa sững lại, vô thức đạp phanh.
Tạ Minh Thành đặt tay lên cửa sổ, không nhìn Diệp Mai Hoa, nhưng cô ấy lại có cảm giác anh ấy đã nhìn thấu mình.
Anh ấy còn điều tra được những gì nữa?
“Dừng lại” Tạ Minh Thành mở cửa xe ra, bước xuống.
Diệp Mai Hoa cũng xuống theo, hai chân trùng xuống.
“Cô lên ngồi ghế phụ đi “Tạ Minh Thành, anh muốn làm gì?”
“Giúp cô vượt qua khủng hoảng”
“Cái gì cơ?”
“Mau lên xe đi” Diệp Mai Hoa không nghe theo đứng im tại chỗ, cô ấy có dự cảm không tốt lắm.
Anh ta tỏ vẻ nguy hiểm giống như sắp có trò vui gì đó. Cô không lên xe, không muốn về nữa à?” Không thể không lên xe, ở đây không có chiếc xe nào đi qua cả, ở nơi đồng không mông quạnh này,nguy hiểm luôn rình rập.
Diệp Mai Hoa lại một lần nữa bị ép phải nghe theo, ngồi lên ghế phụ.
Sau khi thắt dây an toàn, Tạ Minh Thành nhanh chóng khởi động xe, chớp mắt đã tăng tốc phóng vụt đi. Diệp Mai Hoa bị dọa tới mức kêu lên, năm chặt tay vào dây an toàn.
Vẻ mặt của Tạ Minh Thành trở nên nghiêm túc, nhưng cùng lúc đó, có tiếng động cơ của xe khác ở phía sau vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phu-nhan-em-tron-khong-thoat-khoi-anh-dau/1130691/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.