Trước khi rời đi Diệp Mai Hoa nhìn khuôn mặt còn đang say ngủ của Trúc Nhã, cúi xuống hôn một ngụm lên má cô bé, sau đó mới vội vàng chạy đến Viễn Phát. Tôn Bân đã sớm chờ cô ở đó, thấy cô tới, sắc mặt xám anh ta xám xịt lấy sổ sách đưa qua cho cô nói: “Cô nhìn xem” Diệp Mai Hoa tiếp nhận, lật xem thử, mặt mày dần dân nhăn lại. Tôn Bân gặp phải thất bại mà trước nay chưa từng có, nếu như không có hy vọng vậy thì gặp phải tình huống này cũng không hề hấn gì. Nhưng, rõ ràng thành công sắp đến, rõ ràng chỉ thếu một bước nữa thôi, góp vốn thành công liền có thể đưa ra thị trường, chỉ thiếu một bước cuối cùng nữa thôi. “Đáng lẽ tôi nên biết… Bọn họ sẽ không để tôi thành công, trách tôi, không có để tâm người của mình, là do tôi sơ sẩy” Tôn Bân ôm đầu, vẻ mặt phẫn nộ cùng tự trách. Đôi tay đang bóp chặt lấy tài liệu của Diệp Mai Hoa run rẩy. Tài chính bị chặt đứt đồng nghĩa với việc Viễn Phát bị đuổi từ vòng gửi xe, căn bản sẽ không có công ty đầu tư nào bằng lòng góp vốn vào, Tứ Nhã cũng không ngoại lệ. “Anh giấu tôi cái gì?” Tôn Bân ngẩn ra, khó khăn nói thân phận của mình ra, cuối cùng nói: “Cô Diệp, tôi xin lỗi, lãng phí thời gian và sức lực của cô nhiều như vậy, tôi sẽ bồi thường cho cô” Tôn Bân hổ thẹn, chuyện này là do anh ta sai, ngay từ đầu là anh ta đã che giấu chuyện này, anh ta ôm tâm lý hy vọng, chỉ cần có thể kéo Tứ Nhã đầu tư vào vậy thì sẽ có kết quả. “Chuyện này không phải bồi thường là có thể giải quyết được!” Lúc này, hai mắt Diệp Mai Hoa đỏ bừng, siết chặt tay. Cô đã trả giá cả thời gian và sức lực nhiều như vậy, lại chết ở bước cuối cùng. Càng quan trọng là, thất bại lần này của cô đồng nghĩa với việc lần đầu tiên bước vào giới tài chính này cô đã gặp phải trận Waterloo. Sau này… sẽ không có người nào tin tưởng cô nữa. Tôn Bân cười khổ, nói: “Tôi biết tôi có lỗi với cô, nhưng…Tôi cũng không có cách nào, nhà họ Tôn muốn tôi chết.” Diệp Mai Hoa đứng lên nói: “Anh cứ như vậy từ bỏ sao?” Tôn Bân ngẩng đầu nhìn cô nói: “Cô Diệp, cô còn có biện pháp khác sao? Chẳng lẽ cô còn có thể kéo đầu tư nữa? Tứ Nhã đồng ý sao?” “Tứ Nhã sẽ không đầu tư” Tôn Bân lập tức thất vọng nói: “Chỉ có thể từ bỏ.” “Còn không có thua hoàn toàn.” “Cô Diệp?” Diệp Mai Hoa hít sâu một hơi, nói: “Nếu như anh tin tưởng tôi, còn có một tia hy vọng nữa” Tôn Bân thật sự kinh ngạc, anh ta không nghĩ tới đã đến nước này rồi mà Diệp Mai Hoa vẫn không từ bỏ, anh ta thân là người phụ trách của Viễn Phát cũng đã từ bỏ, Diệp Mai Hoa lại không có. “Cô Diệp, cô là nhân viên của Tứ Nhã, hẳn là sẽ không làm thâm hụt tiền đầu tư mới đúng” Viễn Phát đã thành dạng này, đầu tư chính là tìm đường chết. Ngay cả đứa ngốc cũng biết rút vốn, sao có thể còn có công ty đầu tư tài chính nguyện ý mạo hiểm như vậy? Diệp Mai Hoa hít sâu một hơi nói: “Vậy thì để vụ đầu tư này không thâm hụt vốn” Tôn Bân ngồi ngay ngắn, ánh mắt nghiêm túc đáp lại: “Cô Diệp, cô nói gì tôi đều sẽ nhất định làm theo.” Đôi môi hồng hào của Diệp Mai Hoa nói ra bốn chữ: “Trước tiên đưa lên thị trường.” Tôn Bân ngơ ngẩn. Không bao lâu sau, Lục Bách Thiên liền tìm Diệp Mai Hoa nói: “Bên phía Viễn Phát em không cần phải xen vào nữa. Anh sẽ sắp xếp cho em cái khác” Viễn Phát xảy ra chuyện, Lục Bách Thiên rất nhanh đã nhận được tin tức, một công ty mất đi tư cách đầu tư không cần phải hao phí sức lực. Tuy rằng sẽ phụ lòng những nỗ lực lúc trước của Diệp Mai Hoa, nhưng đây là điều hết sức bình thường ở tài chính.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]