Trước khi rời đi Diệp Mai Hoa nhìn khuôn mặt còn đang say ngủ của Trúc Nhã, cúi xuống hôn một ngụm lên má cô bé, sau đó mới vội vàng chạy đến Viễn Phát.
Tôn Bân đã sớm chờ cô ở đó, thấy cô tới, sắc mặt xám anh ta xám xịt lấy sổ sách đưa qua cho cô nói: “Cô nhìn xem” Diệp Mai Hoa tiếp nhận, lật xem thử, mặt mày dần dân nhăn lại.
Tôn Bân gặp phải thất bại mà trước nay chưa từng có, nếu như không có hy vọng vậy thì gặp phải tình huống này cũng không hề hấn gì. Nhưng, rõ ràng thành công sắp đến, rõ ràng chỉ thếu một bước nữa thôi, góp vốn thành công liền có thể đưa ra thị trường, chỉ thiếu một bước cuối cùng nữa thôi.
“Đáng lẽ tôi nên biết… Bọn họ sẽ không để tôi thành công, trách tôi, không có để tâm người của mình, là do tôi sơ sẩy” Tôn Bân ôm đầu, vẻ mặt phẫn nộ cùng tự trách.
Đôi tay đang bóp chặt lấy tài liệu của Diệp Mai Hoa run rẩy.
Tài chính bị chặt đứt đồng nghĩa với việc Viễn Phát bị đuổi từ vòng gửi xe, căn bản sẽ không có công ty đầu tư nào bằng lòng góp vốn vào, Tứ Nhã cũng không ngoại lệ.
“Anh giấu tôi cái gì?” Tôn Bân ngẩn ra, khó khăn nói thân phận của mình ra, cuối cùng nói: “Cô Diệp, tôi xin lỗi, lãng phí thời gian và sức lực của cô nhiều như vậy, tôi sẽ bồi thường cho cô”
Tôn Bân hổ thẹn, chuyện này là do anh ta sai, ngay từ đầu là anh ta đã che giấu chuyện này, anh ta ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phu-nhan-em-tron-khong-thoat-khoi-anh-dau/1130671/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.