Ngay lúc cô vừa rời đi, Tôn Quang Hạo suýt nữa là hu hu khóc thành tiếng.
Hãn lập tức gọi điện thoại cấp Dịch Trí Minh, há mồm liền khóc lóc kể lể: “Nàng cư nhiên là một cái mụ mụ! Nàng còn có hài tử! Nàng như thế nào có thể có hài tử đâu!” Đầu dây bên kia vẻ mặt Dịch Trí Minh ngây ngẩn, chưa kịp nói gì thì bị một tràng khóc lóc kể lể của Tôn Quang Hạo chặn họng.
“Tại sao tại sao tại sao! Tại sao cô ấy lại có con rồi chứt Năm tuổi! Một đứa con năm tuổi hài tử! Tôi quá thảm! Tôi thật sự quá thảm!” Giọng nói gào thét của Tôn Quang Hạo thật sự quá mức chói tai, Dịch Trí Minh không thể không đưa điện thoại di động ra xa, nhưng giọng nói của anh vẫn truyền ra ngoài điện thoại rõ mồn một.
Sắc mặt của Tạ Minh Thành vốn dĩ đã không tốt nay còn càng u ám hơn.
Mới vừa rồi, Tạ Minh Thành đã liên hệ tới hacker kia, anh sẵn sàng trả số tiền vừa ý người đó, nhưng cao thủ hacker kia từ chối làm việc cho anh.
Tâm trạng anh vốn đã không tốt lại nghe thấy thanh âm chói tai như vậy, Tạ Minh Thành trầm giọng nói: “Câm miệng” Tiếng gào cháy máy củaTôn Quang Hạo gào bỗng dưng im bặt.
Mẹ nó! Tại sao anh Thành cũng ở đấy!
A a a a, những lời anh vừa nói mới nãy chẳng lẽ anh Thành đã nghe thấy được?
Trong lúc nhất thời, Tôn Quang Hạo như chìm xuống đáy vực.
Mà Tạ Minh Thành cũng nhắc lại câu nói vừa nãy của anh: “Cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phu-nhan-em-tron-khong-thoat-khoi-anh-dau/1130666/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.