Diệp Mai Nhung lẽo đẽo theo sau Tạ Minh Thành, nhìn đối phương bước lên xe, theo bản năng muốn theo cùng nhưng cửa xe nhanh chóng đóng lại. Cô trợn tròn mắt, luống cuống chân tay.
“Minh Thành, anh cho em theo với, đừng bỏ em lại mà” Đối phương không trả lời, xe lao đi như tên bản, chỉ để lại luồng khói mịt mờ khiến Diệp Mai Nhung không kịp bụm miệng, cúi đầu ho liên tục vì sặc. Khi cô lân nữa ngước mắt nhìn thì xe đã sớm khuất bóng mà những ánh mắt trào phúng cùng hiếu kì xung quanh khiến cô chẳng biết phải làm sao, chỉ đành quay về ga ra, lái xe riêng chạy theo sau.
Bên trong xe hiện tại còn có cả Lâm Hoàng Kiệt, bởi vì trốn tránh tai mắt cho nên không tiện xuống xe, từ đầu đến cuối đều yên vị tại chỗ. Cậu nhìn bóng dáng Diệp Mai Nhung bị bỏ lại, nhếch môi trào phúng.
“Ông chủ lớn có khác, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Vợ mình, nói bỏ liền bỏ” “Bớt nhiều lời” “Ông chủ, anh muốn hủy hôn cũng khó. Cô ta thông minh như vậy, hơn nữa lại từ chỗ bà chủ biết được vô số thứ” Lâm Hoàng Kiệt cười hì hì trong khi sắc mặt Tạ Minh Thành bấy giờ đã trở nên khó coi.
“Cô ta sẽ phải hối hận” “À phải rồi, năng lực của Bách An rất tốt. Ông chủ này, anh không phác thảo bảng kế hoạch để đưa đối phương ra nước ngoài học tập, trau dồi thêm sao? Chỉ có như vậy, đứa nhỏ mới nhận được sự chăm sóc tốt nhất”
“Hơn nữa, nơi đó đặc biệt an toàn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phu-nhan-em-tron-khong-thoat-khoi-anh-dau/1130623/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.