“Mai Hoa, em có cách thì tốt rồi. Em rất thông minh, nhất định có thể làm tốt. Nếu em có việc gì cần tới chị, cứ việc nói, dù sao thì hiện tại chị cũng không có việc gì.” Giọng nói của Dương Ngọc San mang theo vẻ tự giễu. Một người phụ nữ ngồi tù mười năm thì còn lại gì được nữa, e rằng người nhà cũng đã sớm không còn rồi.
“Chị Dương, chị có dự định gì không?” “Sống ngày nào hay ngày ấy, trước mắt chị sẽ tìm việc làm đã” Diệp Mai Hoa khẽ trầm mặc, cô cũng hiểu rõ những người mới ra tù sẽ gặp phải khó khăn thế nào.
Diệp Mai Hoa lấy ra một số tiền, chính là tiền lấy được từ trong ví Tạ Minh Thành. Chín mươi triệu, không nhiều cũng không ít.
“Chị Dương, nếu chị còn chưa biết phải làm gì, hay là trước hết giúp em một việc” “Em nói đi!” Dương Ngọc San có vẻ hứng thú.
“Chị cầm số tiền này, tìm một vài người có thể tin tưởng.
Em biết chị có cách, em chỉ có vài yêu cầu nhỏ thôi, chị nhất định phải tìm người đáng tin cậy” Dương Ngọc San khi còn ở trong tù, lời nói rất có trọng lượng. Một người như vậy, có quen biết không ít bạn bè đã ra tù, hẳn là tình bạn cũng lâu dài.
Diệp Mai Hoa lại lấy ra thẻ ngân hàng kia, nói: “Thẻ này có thể rút sáu trăm triệu không cần mật khẩu, chị có thể tìm người ở chợ đen rút ra, nhất định không được để lộ hành tung.
Sau khi lấy được tiền, chị cứ nói với em, em sẽ có cách dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phu-nhan-em-tron-khong-thoat-khoi-anh-dau/1130612/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.