Mười năm sau.
Mục Tứ Thành một tay cầm ván trượt, ngồi ở ven đường cầm kem ốc quế mút chùn chụt, xem tin tức giải trí trên màn hình lớn ở trung tâm mua sắm bên kia đường ——【 Thần đồng nhí Lưu Giai Nghi 9 tuổi đã vào cấp hai, cha mẹ đều là những người có học vị cao, phụ huynh thẳng thắng chia sẻ cô bé là thiên tài bẩm sinh, hoàn toàn không có bí quyết bồi dưỡng nào. 】
"Chẹp." Mục Tứ Thành nheo mắt than thở, "Mới ba tuổi đã bắt đầu đọc sách cơ à."
"Tứ ca!" Lưu Hoài mồ hôi mồ kê nhễ nhại đầy đầu mang theo một túi gà rán đi tới, cậu đưa cho Mục Tứ Thành một lon coca, "Cậu muốn uống coca, ăn gà rán không?"
"Không phải đã bảo cậu đừng mua gà rán rồi sao?" Mục Tứ Thành có chút không hài lòng nói.
"Lúc trước cậu mời tôi ăn gà rán, tôi vẫn không có dịp mời cậu ăn lại, cho nên..." Lưu Hoài gãi đầu, cẩn thận liếc Mục Tứ Thành một cái, "Tứ ca, cậu không vui à?"
"Không có gì." Mục Tứ Thành cầm lấy túi, dùng ngón tay gắp một cái đùi gà, cắn một miếng, sau đó quay đầu hung hăng nhìn Lưu Hoài, "Đã bảo cậu không cần tính toán như vậy mà."
"Chẳng lẽ lần sau tôi tặng cho cậu thứ đắt tiền, cậu liền mua thận để trả lại ân tình cho tôi à?"
"...Chuyện của cha cậu sao rồi?" Thấy Lưu Hoài còn muốn tranh cãi vấn đề 【bạn bè phải có qua có lại】với mình - chủ đề mà họ đã tranh luận không biết bao nhiêu lần, Mục Tứ Thành sốt ruột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phong-than-trong-tro-choi-kinh-di-vo-han/4158666/chuong-587.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.