(*) Nguyên văn: 我帮你把白柳搞下湖!
"Diệu Diệu, con có sao không?" Cha Diệu Diệu lo lắng nâng con gái dậy, ông đặt điện thoại sang một bên, "Lúc mới cứu về con bị hôn mê, sau đó mất ý thức, hơn một tuần mới hoàn toàn tỉnh táo được, con kích động như vậy cha lo lắm."
"À đúng rồi, chủ nhiệm lớp con và thầy hiệu trưởng đến thăm con đấy."
Diệu Diệu hoảng hốt ngẩng đầu lên: "Ai ạ?"
Cha Diệu Diệu kiên nhẫn lập lại lần nữa: "Thầy hiệu trưởng và cô chủ nhiệm của con."
Vừa dứt lời thì một đám người cả nam lẫn nữ vẻ mặt âm trầm, phong trần mệt mỏi đẩy cửa đi vào, hiệu trưởng nhìn cha Diệu Diệu nở nụ cười, sau đó nhìn sang Diệu Diệu trên giường bệnh với vẻ mặt thèm muốn như nhìn một khối thịt đã chín muồi thơm ngon.
Ánh mắt bất thường đó khiến cha Diệu Diệu vô thức đứng ra che trước mặt con mình, nhưng hiệu trưởng nhanh chóng thu lại biểu tình, đồng thời cô giáo chủ nhiệm cũng tiến lên trao đổi với cha Diệu Diệu: "Cha Diệu Diệu, gần đây Diệu Diệu bỏ lỡ khá nhiều chương trình ôn tập, tôi muốn bàn với ngài cách khắc phục vấn đề này."
"Chúng ta ra bên ngoài nói chuyện nhé?" Nữ giáo viên liếc nhìn Diệu Diệu rồi hạ giọng, "Tôi sợ Diệu Diệu nghe thấy sẽ lo lắng".
Cha của Diệu Diệu do dự đứng lên, nhưng cuối cùng ông vẫn gật đầu: "Đi thôi."
Cửa phòng bệnh không đóng, nhưng Vương Diệu ngủ ở giường bên trong, phía ngoài lại có rèm cửa xanh lam che lại, thế nên đứng từ bên ngoài không nhìn được tình hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phong-than-trong-tro-choi-kinh-di-vo-han/4158577/chuong-498.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.