"Đù mé! Méo công bằng mà!" Mục Tứ Thành vừa lấy cây lau nhà lau sàn loạt xoạt vừa ủ rũ than thở, "Luật đíu gì mà cùng đánh nhau nhưng học sinh dở thì bị phạt lau dọn toilet, còn học sinh giỏi chỉ bị cấm túc trên núi thôi vậy!"
"Cậu là học sinh thực nghiệm, bị cấm túc 2 ngày là xong rồi." Bạch Liễu vắt khăn lau nhàn nhạt trả lời, hắn đã quá quen với loại chuyện này rồi nên chẳng có cảm giác gì đặc biệt, chỉ liếc mắt nhìn một vòng toilet rồi quay sang Mục Tứ Thành, "Không cần phải theo tôi dọn toilet."
Mục Tứ Thành ngừng lau sàn nhà, cậu chống tay lên cây lau nhà, dùng ánh mắt thắc mắc 【Bạch Liễu, anh có bệnh à? 】nhìn sang: "Anh nghĩ tôi sẽ thoải mái chịu cấm túc để anh lau chùi toilet một mình à?"
Bạch Liễu liếc nhìn vẻ mặt của Mục Tứ Thành, khôn ngoan nuốt chữ ừ muốn nói trong miệng xuống.
"Anh là lão đại của tôi đó!" Vẻ mặt Mục Tứ Thành đầy vẻ không tin, "Làm gì có chuyện bỏ mặc để lão đại chịu phạt một mình chứ hả?!"
"Không cần biết hình phạt là gì, tôi nhất định sẽ ở bên cạnh anh!"
Bạch Liễu im lặng một hồi, sau đó nhìn sang chỗ khác: "Tùy cậu vậy."
Bạch Liễu nói xong không thèm để ý tới Mục Tứ Thành vừa dọn dẹp vừa lầm bầm mắng mỏ người khác, hắn nhanh chóng dọn dẹp gọn gàng toàn bộ nhà vệ sinh, động tác nhìn rất thành thục điêu luyện cứ như đã một mình quét dọn mấy cái WC bẩn thỉu này cả trăm ngàn lần rồi vậy.
Mục Tứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phong-than-trong-tro-choi-kinh-di-vo-han/4158569/chuong-490.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.