Đã hơn nửa năm trôi qua kể từ khi hắn ăn cây kem giá Cornetto giá 2.5 tệ đầu tiên trong đời khi vừa tròn 18 tuổi.
Kể từ đó, Bạch Liễu sẽ để dành những que kem có chữ 【 Được tặng 1 cây 】 mà Phương Điểm và Lục Dịch Trạm đã mua cho hắn ăn.
Nhưng để que gỗ trong trường học và viện mồ côi thì không an toàn lắm, rất dễ bị người khác phát hiện ra, vì vậy Bạch Liễu giấu que gỗ ở nơi duy nhất mà hắn cảm thấy an toàn —— nhà Phương Điểm.
Hắn nhớ mang máng, tính đến hôm nay thì hắn đã để dành được...
Bạch Liễu nhìn trên tay Phương Điểm, Phương Điểm xòe xòe đống que gỗ trên tay đếm: "Chỗ này có 5 cây."
"Sao lại thế nhỉ." Phương Điểm sờ sờ cằm, dường như cô nhớ đến chuyện gì đó, híp mắt dán sát vào nhìn Bạch Liễu, "Nếu chị nhớ không nhầm thì theo tuần suất chị mua cho cậu thì giờ phải có 7 cây chứ."
"Cậu không phải là loại người mới để dành được một nửa đã không nhịn được đổi trước 2 que kem để ăn."
Phương Điểm quơ quơ que gỗ trên tay mình, hỏi: "Còn 2 cây nữa đâu?"
Bạch Liễu:......
Bà chị này vừa bảo không nhớ nửa năm trước có mua cho mình kem Cornetto hay không, giờ lại nhớ rõ mồn một số lượng que gỗ mà hắn để dành, mặt lật nhanh như lật bánh tráng.
Thế là Bạch Liễu cũng thuận nước đẩy thuyền, giở lại chiêu vừa học được: "Tôi cũng không nhớ."
"Không tin!" Phương Điểm không bị trúng chiêu, cô lém lỉnh đè khuỷu tay lên vai Bạch Liễu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phong-than-trong-tro-choi-kinh-di-vo-han/4158559/chuong-480.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.