Nhìn hai người oan gia ngõ hẹp chạm mặt nhau trên màn ảnh rộng, Vương Thuấn toát mồ hôi lạnh, giọng nói run rẩy lắp ba lắp bắp: "Chưa gì đã bắt đầu đối kháng luôn à?! Bây giờ Bạch Liễu không có kim bài miễn tử, giao diện cũng không đánh lại Hắc Đào!"
"Hay là tạm thời Bạch Liễu tránh mặt được không!"
Mộc Kha nghiêm nghị lắc đầu: "Tránh không được, bản đồ của đền thờ biển quá nhỏ, muốn trốn cũng chẳng biết trốn ở đâu, hơn nữa anh ấy và Hắc Đào đều là người chơi thích khiêu chiến nhiệm vụ chính, với lại nơi này là bản đồ cuối cùng của phó bản trò chơi rồi, mà nhiệm vụ chính của Bạch Liễu và Hắc Đào đều là hiến tế lẫn nhau."
"Hai người này chắc chắn sẽ đối đầu trực diện."
Vương Thuấn nghe mà toát mồ hôi hột, hắn ngập ngừng: "Chẳng lẽ.. nhất định phải giết một người thì mới có thể kết thúc trò chơi sao?"
"Đệt!" Mục Tứ Thành nhịp nhịp chân liên tục, cậu hồi hộp quá mức rồi nhưng vẫn còn cứng miệng, "Vậy thì chắc chắn Hắc Đào sẽ chết chứ không phải Bạch Liễu!"
"Bạch Liễu làm gì cũng rất chu đáo." Đường Nhị Đả bình tĩnh phụ họa, "Cứ xem thế nào đã."
"Khoan đã." Lưu Giai Nghi liếc mắt nhìn nhiệm vụ chính trên giao diện của Hắc Đào, "Mọi người có để ý không, nhiệm vụ chính của Hắc Đào không phải là hiến tế Bạch Liễu, mà là hiến tế 【 tế phẩm đau khổ nhất】."
Mộc Kha quay đầu nhìn về phía Lưu Giai Nghi, cau mày hỏi: "Thân phận của Hắc Đào là người hầu của tế phẩm đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phong-than-trong-tro-choi-kinh-di-vo-han/4158548/chuong-469.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.