"Có vẻ như mi không muốn nói chuyện với ta về roi nhỉ." Thấy Hắc Đào cách xa mình, Bạch Lục lập tức trôi chảy chuyển đổi chủ đề, ông ta cười, "Vậy có muốn nói chuyện về Bạch Liễu không? "
Bước chân đang lùi về sau của Hắc Đào dừng lại, y nhìn chằm chằm vào Bạch Lục.
"Chúng ta ngồi xuống nói chuyện nhé?" Bạch Lục nhếch môi đưa tay ra, một chiếc ghế đẩu xoay tròn từ chỗ sâu tối của sân khấu ra ngoài sáng, dịch chuyển đến gần đầu gối của Hắc Đào, Bạch Lục lịch thiệp làm một tư thế mời ngồi.
Hắc Đào nhìn thẳng Bạch Lục, chậm rãi ngồi xuống.
"Lần cuối cùng mi nhìn thấy ta là khi giành chức vô địch năm ngoái, đúng không?" Bạch Lục không nhanh không chậm đi tới sau lưng Hắc Đào, chống tay lên lưng ghế thản nhiên nở một nụ cười, "Mi đã yêu cầu tất cả mọi người trong chiến đội chiến thắng lưu giữ điều ước, không được hứa nguyện với ta."
"Cách làm rất thú vị."
Bạch Lục nhìn xuống Hắc Đào, nhếch khóe miệng: "Nhưng đó là lần thứ hai chúng ta gặp mặt. Mi còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"
Hắc Đào im lặng một lúc rồi nói, "《 Thị trấn Siren》"
"Ừm, sau khi mi sinh ra ở 《 Thị trấn Siren》, người đầu tiên mi nhìn thấy là ta. Ta đã đưa cho mi roi xương của mình." Bạch Lục tỏ ra thương hại, ông ta cách khoảng không vuốt v3 mái đầu của Hắc Đào, "Mi có biết tại sao không?"
Hắc Đào không trả lời.
Bạch Lục mỉm cười: "Bởi vì mi chính là vật chứa tạo hóa mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phong-than-trong-tro-choi-kinh-di-vo-han/4158543/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.