Ánh trăng bàng bạc hắt lên vảy cá lấp loáng ánh sáng tr3n mặt hồ.
Bóng hai người ngồi đọc sách gần nhau phản chiếu tr3n mặt nước lung linh, cơn gió đêm nhẹ nhàng thổi tan tiếng trò chuyện thì thầm, giữa bóng đêm tĩnh mịch chỉ còn nghe thấy tiếng nước chảy róc rách và chim hót ríu rít.
"Sao cuốn sách lại bị xé nát vậy?"
"Trước đây bị một đứa trẻ trong viện mồ côi nơi ta ở xé rách rồi ném xuống ao, thế nhưng ta thật sự rất thích cuốn sách này, vì vậy đã nhặt lên và dán lại."
"Tại sao nó lại xé sách của anh?"
"Không biết. Có lẽ nó không thích ta hoặc sách của ta. Suy cho cùng thì có ai sẽ thích một con quái vật bất tử chứ."
Tạ Tháp thản nhiên thuật lại mọi chuyện cứ như những việc đã xảy ra chẳng ảnh hưởng gì đến y.
Bạch Liễu ngập ngừng: "Làm sao anh đến được đây?"
Tạ Tháp rũ hàng mi xuống: "Đứa trẻ xé sách của ta đã chặt x4c ta và ném vào nước, ta trôi theo dòng nước một thời gian rất lâu, rất lâu, rồi từ từ thân thể được nối lại, cho đến khi tỉnh lại thì ta đã ở trong đền thờ này rồi."
"Anh có từng nghĩ tới..." Bạch Liễu quay đầu nhìn sườn mặt Tạ Tháp, "chuyện rời khỏi đây không?"
Tạ Tháp nhìn thẳng vào mắt Bạch Liễu: "Ta không thể rời đi."
Y giang hai cánh tay ra, Bạch Liễu nương theo ánh trăng phản chiếu lập tức nhìn thấy hàng ngàn sợi tơ bạc rực rỡ từ khắp nơi trong đền thờ quấn quanh cơ thể Tạ Tháp, trói chặt cổ tay, mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phong-than-trong-tro-choi-kinh-di-vo-han/4158522/chuong-443.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.