"Hóa ra đây là lý do tại sao tỷ lệ kết hôn và sinh sản của thành phố Dương Quang lại cao như vậy trong ba năm liên tiếp." Bạch Liễu suy tư, "Bởi vì sự tồn tại của khoản vay 【Cây giống thành phố Dương Quang 】này."
Mục Tứ Thành kinh hãi: "Sinh con để thế chấp? Nhỡ đâu mấy đứa trẻ đó lớn lên biết mình bị thế chấp, chúng chạy đi thì sao?"
Bà cụ th0 dài lắc đầu: "Không chạy thoát được đâu, chỉ cần cậu đến thành phố Dương Quang, nếu chưa trả nợ xong thì không có cách nào rời đi."
"Vợ chồng tôi đã 60 năm không rời nơi này kể từ ngày vay tiền mua nhà, mãi cho đến hôm nay", ông cụ nhìn về phía ngoại khu E đã bị những tòa nhà cao tầng chặn lại, chỉ còn le lói một chút ánh sáng mặt trời, trong đôi mắt thoáng qua khát vọng ít ỏi, "Đôi khi tôi muốn đi ra nhìn ngắm bên ngoài, nhưng chỉ cần tôi nghỉ phép một ngày thì xem như mất luôn công việc."
"Mong là sau khi hoàn trả khoản vay 10 năm vẫn còn dư lại một số tiền để có thể nhìn ra thế giới bên ngoài."
"Ở thành phố Dương Quang này, tôi sống một cuộc đời dài như vậy mà chưa được nhìn thấy toàn bộ ánh mặt trời."
Ông cụ khẽ th0 dài, chưa kịp nói hết lời thì đã che miệng ho dữ dội, từng ngụm từng ngụm máu mủ trộn lẫn nhau trào ra từ mũi miệng.
Bà cụ bên cạnh theo thói quen lấy chiếc khăn tay nhỏ tr3n nguc ra lau cho ông cụ, còn ngượng ngùng gật đầu với bọn Bạch Liễu: "Để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phong-than-trong-tro-choi-kinh-di-vo-han/4158466/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.