Bạch Liễu xoa cằm suy nghĩ một chút: "Làm vậy thì không được rồi, phạm tội trùng hôn thì phải."
Mục Tứ Thành giận điên người: "Anh chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi hả?! Anh có biết tôi phải tốn biết bao nhiêu công sức mới có thể thoát ra được không! Tôi bị cả đống ma d3 xuống bắt bái đường với các nàng ta!"
Bạch Liễu liếc mắt: "Lúc cậu trốn chạy thì bị thương như thế này à?"
"Ừ, mà không chỉ vậy." Mục Tứ Thành tức giận nói, "Tôi đã chạy ra ngoài rồi, thế nhưng vừa quay đầu lại thì nhìn thấy anh bị bắt bái đường với ba mươi cô dâu kia, tôi liền hoảng sợ quay lại cứu anh."
Mục Tứ Thành càng nghĩ càng tức giận, giơ tay đập tường hung hăng: "Đm nó, kết quả cứu nhầm một con quỷ, lúc tôi mang nó qua cầu còn bị nó cắn hai cái không nín thở được nữa, thiếu chút nữa là rơi xuống cầu chết đuối luôn rồi!"
Bạch Liễu quét mắt qua thì phát hiện quả nhiên tr3n vai Mục Tứ Thành có hai vết cắn còn rướm máu.
"Cậu không lấy nến chiếu nó à?" Bạch Liễu hỏi.
Mục Tứ Thành oán khí nhìn Bạch Liễu: "Lúc bái đường thì bọn chúng lấy hết đồ vật tr3n người tôi, nến cũng bị lấy đi."
"Tuy là cậu không cứu tôi, người cậu cứu cũng không phải là tôi." Bạch Liễu uyển chuyển nói vòng vèo, "Trong tình huống đó quay đầu lại cứu người cũng không sáng suốt lắm, nhưng dù sao cũng cảm ơn cậu."
Mục Tứ Thành: "..."
Tại sao... Cậu lại cảm giác hình như Bạch Liễu đang chê cậu ngu ngốc thì phải...
Mục Tứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phong-than-trong-tro-choi-kinh-di-vo-han/4158423/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.