"Cho nên thất đầu vẫn cần người của thôn Âm Sơn canh giữ." Hà Đại Ngưu vừa đi lên một con đường núi vừa nói, sau đó ông ta chống gối nghỉ ngơi một hồi, tự lẩm bẩm nói: "Người ngoài như chúng ta canh giữ thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lạ."
Bạch Liễu đỡ tay Hà Đại Ngưu: "Sẽ xảy ra chuyện lạ gì?"
Hà Đại Ngưu lại yên lặng, một lúc lâu sau mới xua tay nói: "Thôi, hiện giờ mọi người đều đã chết, các cậu là chồi non còn sót lại của thôn Âm Sơn, cũng không cần phải kiêng dè gì, nói cho các cậu nghe cũng chẳng sao."
"Thôn Âm Sơn này không chỉ có tính bài ngoại mà còn có rất nhiều phong tục kỳ lạ, tôi không phải là người ở đây nhưng cũng nghe nói rất nhiều, bởi vì chuyện quá kỳ quái đi."
Hà Đại Ngưu nhìn đống tiền giấy bay lả tả tr3n con đường núi, lâm vào hồi ức:
"Trong thôn Âm Sơn này không có người chết già, còn trẻ đã chết mà chết bằng nhiều cách rất kỳ quặc, gạch gói rơi xuống đầu chết, ăn cơm bị hóc xương chết..v.v. mà người bị chết đuối là nhiều nhất, năm nào cũng có vài người chết đuối."
"Đó chưa phải là kỳ quái nhất, kỳ quái nhất là phong tục chôn cất của thôn Âm Sơn."
"Nếu người bị chết đuối thì thông thường thôn Âm Sơn sẽ chôn họ trong quan tài và vải liệm, còn nếu không phải chết đuối mà lại là con gái chưa cưới gả thì thôn Âm Sơn sẽ mặc hỉ bào cho họ, gióng trống khua chiêng, đánh cồng thổi sáo dùng kiệu hỉ để hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phong-than-trong-tro-choi-kinh-di-vo-han/4158413/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.