Lưu Giai Nghi và Đường Nhị Đả nằm thù lù trên mặt đất, trơ mắt nhìn Hắc Đào nước chảy mây trôi ôm Bạch Liễu chạy mất: “????”
Ủa anh??!
Đường Nhị Đả và Lưu Giai Nghi lập tức đứng bật dậy nhìn nhau, nhanh chóng chạy theo hướng Hắc Đào vừa biến mất.
Rừng cây dày đặc và bụi cây rậm rạp trong rừng gây khó khăn không ít cho người đuổi phía sau, vả lại tốc độ di chuyển của Hắc Đào quá nhanh, chẳng mấy chốc y đã cách xa một khoảng cách, không còn chút dấu vết nào.
“Xác chết” Bạch Liễu vừa bị cướp bình thản dựa cằm vào vai Hắc Đào không chút hoảng loạn, trên mặt chẳng có chút cảm xúc nào.
Bạch Liễu chỉ thắc mắc một chuyện, đến bao giờ thì Hắc Đào mới phát hiện ra hắn không phải là xác chết?
Chẳng bao lâu sau, Hắc Đào tinh mắt phát hiện một túp lều đơn sơ bằng vải bạt thấp thoáng dưới những bóng cây rậm rạp.
Trên nóc lều phủ đầy dây leo ngụy trang, xác chết chất đống xung quanh chỉ được che lấp sơ sài bằng một lớp đất cát, bên cạnh là một số bao cát và xi măng xếp chồng lên nhau như pháo đài, hẳn đây là một căn cứ tạm thời cho những người lính thu dọn chiến trường nghỉ ngơi trong khu rừng này.
Hắc Đào ngang nhiên độc chiếm lấy cứ điểm vừa mới phát hiện, y ôm “xác chết” trên vai, dùng đầu gối đẩy cửa đi vào.
Trong lều chỉ có hai chiếc giường khung thép được kê sát nhau, một số mìn và vỏ lựu đạn rỗng quăng lăn lốc trong góc lều, có thể là do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phong-than-trong-tro-choi-kinh-di-vo-han/4158354/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.