Nói xong, Hắc Đào đóng cửa lại, khi Bạch Liễu mở ra lần nữa thì y đã biến mất trong vùng tuyết mênh mông.
… Này đại khái chính là muốn thi đấu công bằng với hắn ta hử?
Bạch Liễu nhướng mày, đóng cửa lại, nhéo nhéo đầu ngón tay tê dại, cất áo khoác, quay đầu lại nhìn thấy đám người Đường Nhị Đả.
Đường Nhị Đả cũng mặc một chiếc áo khoác dày, khi mở miệng thở ra một hơi trắng xóa: “—— Nguồn điện trong nhà đã tắt. Chúng ta cần phải đại tu và mở hệ thống sưởi ấm, nếu không thì cả bọn ch3t cóng hết.”
“Anh có biết sửa chữa không?” Bạch Liễu hỏi.
Đường Nhị Đả gật đầu: “Lúc còn ở cục dị đoan tôi đã được huấn luyện trong môi trường khắc nghiệt tương tự, các thiết bị cơ bản đều được sử dụng qua, nhưng muốn tu sửa thì phải ra bên ngoài, tốc độ gió ở đây quá cao, cần phải có người giữ dây an toàn cho tôi, nếu không thì tôi sẽ bị gió cuốn bay.”
“Tôi đi theo anh.” Mục Tứ Thành dứt khoát mặc thêm quần áo bảo hộ vào.
Hai người nhanh chóng thắt dây an toàn quanh eo, mở cửa phòng, gian nan khởi động tay chân vài cái dưới cơn gió tuyết đang hoành hành, rồi mới đi ra ngoài.
Không bao lâu, Mục Tứ Thành và Đường Nhị Đả lần theo dây an toàn quay về, Bạch Liễu đang canh giữ trước cửa, lập tức đóng cửa lại.
Chỉ trong một thời gian ngắn, tuyết thổi vào từ khe hở mở đã ngưng tụ thành khối băng mắc kẹt sau cánh cửa. Răng của Mục Tứ Thành đánh vào nhau lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phong-than-trong-tro-choi-kinh-di-vo-han/4158328/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.