Đường Nhị Đả cau mày không tin: “Đơn giản chỉ soi gương thôi à? Là cậu có thể biến thành tôi?”
Tô Dạng ngẩng đầu lên, anh cười nói: “Chỉ cần đơn giản như vậy, ngoài ra không cần gì khác —— chỉ cần soi gương là xong.”
Đường Nhị Đả nhìn một đội viên khác: “Tô Dạng, cậu là hỗ trợ, giá trị công kích quá thấp, nếu làm mồi nhử, lỡ đâu cậu không thể chịu được, cậu đưa đạo cụ cho … “
“Không được đội trưởng.” Tô Dạng nhìn thẳng Đường Nhị Đả, trong mắt dường như có thứ gì đó thoáng qua, nhưng nụ cười trên mặt lại rất chân thật, “Chỉ có tôi mới có thể dùng đạo cụ này, chỉ có tôi soi gương thì mới có thể biến thành anh.”
“Tôi là người duy nhất trên thế giới có thể sử dụng công cụ này.”
Đường Nhị Đả và Tô Dạng nhìn nhau, Tô Dạng nhìn Đường Nhị Đả không hề né tránh —— thực ra, lúc này trong lòng bọn họ đều hiểu rằng ai sẽ là miếng mồi kia không quan trọng, giá trị tấn công có cao hay không cũng không quan trọng.
Bọn họ nhất định phải thua.
—— Vấn đề là ai sẽ bị tên hề bắn tỉa bắn trúng mà thôi.
Đường Nhị Đả hy vọng rằng gã sẽ là người bị bắn mà không phải là Tô Dạng.
Tô Dạng đứng dậy, thẳng lưng, chào Đường Nhị Đả theo lễ nghi: “Đội trưởng! Xin hãy để tôi làm đội phó, hỗ trợ anh đến cùng!”
Đường Nhị Đả bị đánh bại dưới cái nhìn thẳng thắn và thành thật của Tô Dạng, gã cảm thấy sự ích kỷ nhỏ nhen của mình dường như đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phong-than-trong-tro-choi-kinh-di-vo-han/4158288/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.