Lưu Giai Nghi không nói gì nhưng cô bé quả thật cũng nghĩ như thế, nếu không thì chưa đến một giờ đã lên bờ nằm dài với Bạch Liễu.
“Hơn nữa trò chơi đã nhắc nhở chúng ta.” Giọng điệu Bạch Liễu thản nhiên, “Không nhất định phải làm việc thành thật thì mới có thể thăng chức, hoặc có thể nói, làm việc thành thành thật thật là cách ngu nhất để thăng chức.”
“Trong thế giới hiện thực, cách thăng chức trực tiếp nhất thông thường là đoạt lấy thành quả lao động của người khác.”
“Cho nên nếu chúng ta không thể lao động chân tay để hoàn thành nhiệm vụ thì chỉ có một con đường, đó chính là cướp của người công nhân hái hoa.”
“Nhưng vấn đề ở đây là công nhân hái ho4đa số đều là NPC, mới vào trò chơi mà đã gây chuyện với NPC không phải là cách làm hay lắm, giống như ngang nhiên vơ lấy thành quả lao động của đồng nghiệp tại nơi làm việc cũng tương tự như gieo rắc một mối tai họa tiềm ẩn trong tương lai vậy.”
Bạch Liễu ngồi dậy vỗ vỗ bùn đất trên người, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Lưu Giai Nghi: “Nhìn từ góc độ này, chúng ta phải chọn một con đường hợp lý hơn.”
“Đó là lưu dân.” Lưu Giai Nghi hai mắt nhìn thẳng Bạch Liễu, cô bé nhanh chóng trả lời.
Bạch Liễu đứng lên, hắn cũng kéo Lưu Giai Nghi đứng dậy, vỗ vỗ đất trên người cô bé, giải thích nói: “Đúng vậy, cướp của lưu dân là con đường thích hợp nhất.”
“Lưu dân trong trò chơi này có thể là quái vật hoặc là NPC, dựa theo lời công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phong-than-trong-tro-choi-kinh-di-vo-han/4158248/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.