là anh ta chứ không phải Bạch Liễu.
Vừa tưởng tượng tất cả các dị đoan có trong căn cứ đã bị thả ra thì chân người đội viên kia mềm nhũn, anh ta hoang mang sợ hãi ngồi bệt xuống đất, nghiêng đầu bất lực nhìn về phía Đường Nhị Đả: “Đường, Đường đội, chúng ta phải làm sao bây giờ?!”
Lúc trước bọn họ đều không đồng ý Đường Nhị Đả bắt 【 người sống dị đoan 】, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy Bạch Liễu trực tiếp thả hết tất cả các dị đoan trong căn cứ …
Điều này cũng giáng mạnh vào nhận thức của họ quá rồi, đến bây giờ bọn họ vẫn chưa kịp phục hồi tinh thần.
“Đứng lên đi, lấy súng, mặc trang phục phòng hộ vào, đóng tất cả các đường ra của căn cứ phòng ngừa dị đoan trốn thoát, sau đó bắt từng dị đoan trở lại.” Đường Nhị Đả rút súng phía sau eo cầm trên tay, ánh mắt lãnh lệ quét qua đám đội viên còn chưa tỉnh hồn, “Thất thần làm gì, thông báo với tất cả đội viên trong căn cứ tiến vào trạng thái đề phòng cấp 1, nhanh lên!”
Mấy người đội viên nhốn nháo hoảng loạn đứng lên, thông báo thông báo, lấy trang phục phòng hộ, lấy trang phục phòng hộ.
“Đề phòng cấp 1! Đề phòng cấp 1!Hơn 80% dị đoan đang trốn thoát!”
Nhưng người đội viên phụ trách nhấn nút đỏ biểu tượng 【 hoàn toàn phong tỏa căn cứ 】lại có chút run tay.
Anh ta cầu cứu nhìn Đường Nhị Đả, trong mắt tràn ngập nước mắt sợ hãi: “Đường đội, chúng ta thật sự phải đóng kín căn cứ sao?! Như vậy cứu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phong-than-trong-tro-choi-kinh-di-vo-han/4158232/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.