Edit: Lam + Beta: Huyên, Phương
Nhìn Mộc Kha khóc mãi không ngừng, Bạch Liễu muốn bảo Mộc Kha ngừng khóc mấy lần nhưng không được. Kể cả khi cậu nói "tôi ra lệnh cho cậu ngừng khóc", Mộc Kha cũng chỉ che miệng không khóc nữa, còn trong mắt vẫn ngấn lệ, cực kỳ đáng thương khụt khịt nói cậu không thể dừng lại được, phải cần vài phút nữa cơ.
Mộc Kha tự nhận bản thân không thích khóc, nhưng không biết tại sao vừa nhìn thấy Bạch Liễu, cậu như một đứa trẻ tủi thân trông thấy cha mẹ, cha mẹ lại còn cho phép cậu cáo trạng, Mộc Kha cảm thấy nước mắt mình chảy không ngừng.
Tuy rằng hơi mất mặt một xíu, nhưng mà cậu không nhịn được.
Mộc Kha vừa cúi đầu xấu hổ, vừa thấy có chút... hạnh phúc vi diệu.
Bạch Liễu cũng lơ luôn Mộc Kha đang cố gắng khóc nhỏ lại, cậu nhìn sang Lưu Hoài biểu cảm một lời khó nói hết.
Sắc mặt Lưu Hoài hiện đầy vẻ "Bình thường anh toàn lừa đồng đội như vậy hả?"
Bạch Liễu vờ như không thấy, cậu bắt đầu một chủ đề khác với giọng điệu bình tĩnh và cực kỳ đứng đắn: "Chúng ta nói về kế hoạch tiếp theo được chứ?"
Lưu Hoài lập tức thu lại biểu cảm, hắn ta nhìn Bạch Liễu với ánh mắt khá phức tạp, sau khi xem toàn bộ quá trình Bạch Liễu lừa Mộc Kha, Lưu Hoài không nhịn được ảo não thở dài: "Tôi vẫn chưa tin được mình lại dễ dàng bị anh thuyết phục như vậy, chung một đội với anh nghĩa là tôi phải đối đầu với bọn Miêu Phi Xỉ, kể cả khi qua màn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phong-than-trong-tro-choi-kinh-di-vo-han/4158174/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.