Edit: 1814Hz + Beta: Mộc
Trí nhớ của Mộc Kha cũng không có siêu như vậy. Chỉ trong vòng mười lăm phút mà muốn cậu đọc xong hết một tủ sách rồi viết ra không chút sai sót, cho dù trí nhớ của cậu có thể chụp lưu như máy ảnh đi chăng nữa thì cũng không thể lật sách nhanh, cũng không thể nhớ hết được trong một thời gian ngắn như vậy.
Cậu cũng từng nói với Bạch Liễu rồi, dù có trí nhớ vượt trội đi nữa thì việc tìm manh mối trong đống ghi chép đó cũng cần ít nhất một đêm.
Nhưng làm sao có thể đảm bảo an toàn cho Mộc Kha trong ICU một đêm? Nghĩ đến kế hoạch mà Bạch Liễu nói với mình, Mộc Kha nhìn về phía Miêu Phi Xỉ, ánh mắt khẩn cầu chân thành: "Tôi không thể tự mình đột nhập vào ICU, nhưng tôi có thể ghi nhớ nội dung trong đó trong thời gian ngắn, mà hai người thì có thể vào trong đó, dẫn tôi theo không phải là vừa hợp luôn sao? Mấy người góp vũ lực, tôi góp trí nhớ, kết hợp như vậy rất tốt mà."
Miêu Phi Xỉ không rõ có ý gì, nhìn Mộc Kha một hồi rồi đột nhiên bật cười thành tiếng: "Không phải vì điều này nên mày mới đến nương nhờ vào cha con bọn tao đấy chứ?"
Mộc Kha cúi đầu không đáp, rụt rè nghịch ngón tay của mình, sợ hãi thầm thừa nhận.
"Mày tưởng mày nói rằng có thể ghi nhớ nhanh bọn tao sẽ tin mày ngay chắc?" Miêu Phi Xỉ liếc nhìn Miêu Cao Cương, giọng nói có hơi không vui, "Một người chơi bình thường mà dám có ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phong-than-trong-tro-choi-kinh-di-vo-han/4158166/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.