Edit: Lam + Beta: Siêu
Sáng sớm hôm sau, sáng thứ hai đúng 6 giờ 30 phút.
Bạch Liễu không muốn ngủ trên cái giường rơm ẩm mốc đó, tự dùng sách lót trên đất nằm đỡ một đêm. Ngày hôm sau thức dậy trang sách đó lại dính lên mặt cậu, bởi vì độ ẩm trong phòng rất cao nên mấy trang sách nằm trên đất đều bị ướt, bức tường trước mặt cũng phủ nhiều sương. Bạch Liễu nhìn thẳng liền nhíu mày – độ ẩm không khí do ba máy tạo ẩm liên tục tạo ra này còn khủng khϊếp hơn cả mùa mưa.
Nhưng y tá đã nói rõ tuyệt đối không thể tắt máy tạo ẩm trong phòng điều trị, cũng giống như không được dùng cường độ ánh sáng mạnh, đây là một trong những quy định của bệnh viện.
Cậu yên tĩnh ngồi lên trang sách đợi điện thoại của nhóc Bạch Lục – thằng nhóc này chắc chắn sẽ gọi cho cậu vào buổi sáng. Dù sao cũng tính tiền theo phút cuộc gọi mà.
Đợi đúng 6 giờ 45 phút sáng, điện thoại của Bạch Liễu reo lên, lần này nhóc Bạch Lục không chạy, thay vào đó là tiếng bước chân rất nhẹ nhàng, giống như rón rén trốn ra ngoài.
"Nhà đầu tư, buổi sáng tốt lành." Nhóc Bạch Lục dần như dùng giọng gió để nói. "Đứa nhóc ngày hôm qua đuổi theo chúng tôi không thấy đâu nữa. Lúc tôi xuất hiện thì thấy mấy thầy giáo ở hành lang thảo luận rằng hôm nay họ sẽ đưa chúng tôi đến nhà thờ để chứng kiến những đứa trẻ đã chịu quá nhiều khổ cực chính thức bước vào nơi được che chở, chúng tôi sẽ được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phong-than-trong-tro-choi-kinh-di-vo-han/4158164/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.