Edit: Huyên + Beta: Mộc
Đương lúc Bạch Liễu cầm con búp bê chìm vào suy nghĩ của bản thân thì cô nuôi kia đã dẫn năm đứa trẻ còn lại đến.
Năm đứa nhỏ còn lại ở trại trẻ mồ côi này vừa rụt rè vừa cứng đơ đứng thành một hàng, không đứa nào dám ngẩng đầu lên nhìn Mộc Kha, cứ như mắt mọc dưới chân. Những đứa trẻ này có đứa bị thọt chân, có đứa cong vẹo cột sống, đều bị khuyết tật ít nhiều, giống một đám con non chưa rời tổ bị xô đẩy dính vào nhau.
Tụi nhỏ như hàng hoá rẻ mạt đang bị người khác soi mói, tự biết bản thân không đáng mấy xu nên có vẻ hèn mọn, nhút nhát kiệm lời.
Bạch Liễu đến gần mấy đứa bé này rồi cau mày, mùi nấm trên người chúng còn nồng hơn mấy… thi thể mà cậu ngửi được ở bệnh viện.
Mộc Kha không chịu nổi vội đưa tay che mũi lại: "Tụi em toàn ăn nấm không hả? Sao mùi nấm nồng thế?"
Cô nuôi lúng túng ôm năm đứa nhỏ lại: "Thật ra không ăn nhiều lắm."
Bạch Liễu dời ánh mắt từ trên người cô nuôi chuyển qua mấy đứa nhỏ: "Hôm đó mọi người có ăn nhiều nấm không?"
Cô nuôi sững sờ: "Chúng tôi và năm đứa nhỏ này đều ăn, còn, còn ăn nhiều lắm."
"Vậy mấy đứa nhỏ trúng độc có đứa nào ăn ít không, tỉ dụ như chỉ uống một hớp canh nấm?" Bạch Liễu hỏi thăm.
Cô nuôi nhớ lại, sau đó trả lời chắc nịch với Bạch Liễu: "Có chứ, vì vị nấm có đứa thích có đứa không thích nên chỉ ăn một chút xíu thôi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-phong-than-trong-tro-choi-kinh-di-vo-han/4158157/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.