Sau khi tiêm Naloxone vào, sắc mặt của người kia cũng dần tốt lên, không còn vẻ xám xanh như xác chết.
Nhìn một màn này, người đàn ông cao lớn nhẹ nhàng thở ra. Rất nhiều đại lão không thích biểu lộ ra năng lực
của chính mình, trong lòng hắn hiểu rõ điều này nên cũng im lặng không dám nhắc gì đến vấn đề này, chỉ trịnh
trọng giới thiệu: “ Tôi tên Vương Cẩn, còn em trai tôi là Vương Du. Bọn tôi đều là người của chiến đội Lang Dã. Cậu chính là ân nhân cứu mạng của hai anh em bọn tôi, sau này bất luận có việc cần giúp đỡ, bọn tôi nhất định sẽ không chối từ. ”
Đợi Vương Cẩn buông lỏng cảnh giác, Phù Khanh liền bắt đầu nói những lời khách sáo nhưng lại mang đầy tính thăm dò. Rất nhanh, y đã lấy được đầy đủ những tin tức mà mình muốn.
Sau khi mạt thế buông xuống, con người tụ họp lại, cùng nhau thành lập nên những khu an toàn. Bọn họ sử dụng một loại trang bị đặc thù giúp che chắn ảnh hưởng của làn sóng dị năng, giúp cho giá trị trật tự của nơi đây luôn duy trì ổn định, từ đó liền có thể sinh sống ở đây như bình thường. Nhưng con người cũng không có dậm chân tại chỗ, mà bọn họ dọc theo khu an toàn từ từ chậm rãi mà mở rộng từng chút ra phía khu vực bị phế bỏ. Vài chục năm qua đi, khu an toàn không ngừng lớn mạnh, đường biên giới ngăn cách rốt cuộc cũng tới gần Bệnh viện tâm thần.
Hai anh em bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-tuong-lai-mo-benh-vien-tam-than/2862870/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.