"Mọi người sao vậy?" Bạch Hiển ngơ ngác hỏi.
Khi câu nói của hắn vừa dứt, mọi người mới thở phào ra một hơi, bắt đầu hổn hển, Bạch Hiển ngơ ngác nhìn họ, động tác trên tay không ngừng, giờ đây cả sắc mặt của Đường Ninh cũng có chút cứng nhắc, còn lộ ra chút hoảng sợ?
Bạch Hiển cúi đầu nhìn, lập tức cười thành tiếng, "Ôi chao, bình tĩnh một chút, để tôi giới thiệu với mọi người, đây là Hổ Phách, bạn của Mạnh Chương, nó vẫn còn ở giai đoạn thiếu niên, rất nhanh sẽ lớn lên."
Hổ Phách tựa đầu vào vai Bạch Hiển, lười biếng ngáp một cái, rồi vẫy đuôi chào hỏi.
Lúc này nhóm Đường Ninh đều không phát hiện ra điều gì khác thường, trong không gian, Mạnh Chương với vẻ mặt phức tạp truyền thông điệp cho Hổ Phách, "Cậu cẩn thận một chút, đừng làm bừa."
Nói đùa! Rồng chỉ làm nũng với những đối tượng mà chúng thích thôi mà.
Hổ Phách hoàn toàn không bận tâm, "Cậu cũng không phải không biết tình huống của tôi."
Mạnh Chương cũng ngớ người, cười nhẹ, "Cũng đúng."
Đoạn đối thoại này ngay cả Bạch Hiển cũng không biết, khi hắn đã chơi đùa với rồng đủ rồi, năng lượng trị liệu trong tay cũng gần như đã được hắn hấp thụ hết , Hổ Phách ngồi thẳng dậy, cẩn thận đặt bàn chân trước lên vai hắn, "Được rồi, vết thương qua một lúc nữa sẽ không thấy nữa đâu, Tiểu Hiển mau đi nghỉ đi." Dù sao thì nó cũng không thể giúp khôi phục tinh thần lực của Long Chủ
Được nó nhắc nhở, Bạch Hiển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-tinh-te-chan-hung-long-toc/3745434/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.