Ai đó đang tự mãn mà không nhận ra, Đàn Hòa bực bội vỗ mạnh vào vai hắn, "Tôi thật sự muốn đập lên đầu cậu!"
Người khác dù có nghịch thiên tới đâu cũng chỉ có vài con ngự thú, nhưng Bạch Hiển thì sao, đã có người bắt đầu tính toán số lượng ngự thú của hắn trên diễn đàn rồi.
Đàn Hòa suy nghĩ một chút, vẫn hỏi, "Cậu tự biết mà đúng không?"
Bạch Hiển hơi ngạc nhiên nhướng mày nhìn anh ta, "Yên tâm."
Hắn nói vậy, Đàn Hòa cũng không nói gì thêm, trận đấu thứ hai sẽ bắt đầu lúc 11 giờ, anh ta cũng phải chuẩn bị rồi.
Bạch Hiển suy nghĩ một chút, vẫn quyết định ở lại xem hắn thi đấu, "Cố lên, mọi người ủng hộ anh."
Đàn Hòa hoảng hốt đứng dậy, "Cảm ơn cậu nhiều lắm!"
Biểu cảm của anh ta quá phóng đại khiến Bạch Hiển bật cười, giả giận ném cái cốc qua để đập anh ta, "Nói chuyện cho đàng hoàng!"
Hai người bọn họ đang trêu đùa, trong khi một vài người đang ngồi chờ ra trận phía sau liếc nhìn nhau, lịch sự không? Các cậu có lịch sự không? Một đấu trường nóng bỏng với tỷ lệ thăng cấp thấp như này mà các cậu cứ đùa giỡn như vậy là kiểu gì?
Khi Bạch Hiển quay đầu lại, thấy vẻ mặt phức tạp của họ, hắn giả ho, "À thì... cậu mau chuẩn bị đi, không chơi nữa đâu."
Còn 15 phút nữa trận đấu bắt đầu, Đàn Hòa cũng không quậy nữa, chạy đi chờ bên cạnh sàn đấu, vài người sẽ sớm ra trận phía sau Bạch Hiển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-tinh-te-chan-hung-long-toc/3738737/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.