🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bạch Hiển thử đưa tay vẫy chào, đồng thời cũng quan sát những người này, những ngự thú sư này đều rất trẻ, có lẽ vì là thí sinh bán kết mà ai cũng tỏ ra khá kiêu ngạo, nhưng khác nhau ở khí thế khiến Bạch Hiển dễ dàng phân biệt ba người của Tử Vi Tinh và ba người của học viện Thanh Trúc.

Người của học viện Thanh Trúc thì khá rõ ràng, vì ba người họ mặc áo sơ mi có nền trắng với họa tiết xanh như bộ đồng phục nghỉ, ba người Tử Vi Tinh lại cực kì quan thuộc với Bạch Hiển – Rebecca, Scott, Erin.

Thật bất ngờ, ba người họ tự nhiên chào Bạch Hiển, Rebecca cười một chút, lần này cô mang lại cảm giác không giống lần trước mà bộc lộ một khí chất rất điềm tĩnh, "Chào Bạch Hiển, lâu rồi không gặp."

Bạch Hiển cũng cười lại, hắn nhìn quanh và chọn một ghế dài không có quá nhiều người ngồi, giữ khoảng cách khá rộng rãi với họ.

Đàn Hòa và Betty còn chưa đến? Bạch Hiển có chút nghi ngờ, theo hai người đó, chắc chắn sẽ đến sớm hơn cả hắn. Chỉ vừa nghĩ vậy, thì Đan Hòa đã từ lối đi phía Tây đi vào, thấy hắn rất tự nhiên đi tới ngồi bên cạnh, "Sớm ghê."

Bạch Hiển liếc nhìn anh ta, trêu chọc, "Cảm giác đứng xếp hàng thế nào?"

Đàn Hòa không bận tâm chút nào, rất hào phóng nói, "Cũng ổn, nhìn từ bên ngoài, đấu trường cũng rất hoành tráng, đặc biệt là từ cổng Tây, đúng lúc có một cái cửa kính trưng bày, có thể thấy rõ năm cái sàn đấu, rất hùng vĩ, cậu không thấy à?"

Bạch Hiển lắc đầu, "Tôi đi vào từ cổng Đông, bên đó địa hình cao hơn, đúng là cổng chính của đấu trường, ngoài cái biển hiệu treo trên đỉnh cổng chính có hình ảnh cuộc chiến giữa các mãnh thú, chẳng thấy gì cả."

Đàn Hòa tiếc nuối, "Không sao, rồi sẽ thấy thôi."

Bạch Hiển không chút do dự phản bác, "Làm ơn thu bớt cái nụ cười đắc ý trên mặt anh lại."

"Thật xin lỗi, tôi không làm được đâu!"

"Ôi..."

Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì các ngự thú sư khác cũng lén lút quan sát họ, trong ba người của Học viện Thanh Trúc, có một cô em gái trông rất trẻ, "Đó chính là Bạch Hiển, người có ngự thú long tộc? Ừm, trông còn đẹp trai hơn cả đại sư huynh, chỉ không biết có phải chỉ là bề ngoài không."

Hai vị sư huynh nhìn cô một cách bất lực, một người trong số họ thì thầm nhắc nhở, "Cẩn thận lời ăn tiếng nói, đừng kết thân với bất kỳ ai."

Một khi kết thân, những lợi thế và bất lợi phía sau đối phương cũng sẽ ảnh hưởng đến họ, bất kể là gì, đều là một chuyện rất phiền phức, giao tiếp giữa quân tử nhẹ nhàng như nước, đó chính là phong cách làm việc của Học viện Thanh Trúc.

Cô em gái rất điềm tĩnh vẫy tay, "Ôi, biết rồi biết rồi, sư phụ cũng đã nói với tôi như vậy, đâu phải lần đầu ra ngoài, sao lại không tin tôi."

Hai vị sư huynh nhìn nhau, "Cậu có tin không?"

"Cậu có tin không?"

"Tôi mà tin thì mới lạ."

"Cả hai đều như nhau."

Sau khi có thêm vài người vào, cuối cùng Betty đi vào từ lối đi phía Nam đi ra, gương mặt cô hơi đỏ, trán lấm tấm mồ hôi, rõ ràng là bị nắng ngoài kia chiếu vào.

Thấy hai người đang trò chuyện thoải mái, Betty không ngần ngại đi tới, "Hai người đến lúc nào vậy? Tôi đến lúc bảy giờ, xếp hàng đến giờ này."

Bạch Hiển cười nói, "Tôi đến lúc sáu giờ, xếp hàng đã dài lắm rồi."

Đàn Hòa lộ vẻ đồng cảm, "Tôi đến lúc sáu rưỡi, có lẽ bên cổng Tây người ít hơn, tôi đến cùng thời gian với Bạch Hiển."

Betty từ dưới ghế lấy ra một chai nước khoáng, uống một hơi hết cả chai, mới phát ra âm thanh thoải mái, "Wow tuyệt quá, bên cổng Nam, vừa đúng bị nắng chiếu thẳng vào, các cậu không biết đâu, có vài người bị say nắng, bị đội tuần tra kéo đi vào phòng y tế khẩn cấp, rồi hàng ngũ lại càng rối rắm hơn."

Hai người Bạch Hiển nghe vậy thì cười lên, đều bày tỏ sự đồng cảm với cô.

Mãi đến gần mười giờ, bức tường bên trái phòng nghỉ đột nhiên phát ra tiếng rung, tất cả mọi người đều cảnh giác lùi xa khỏi chỗ đó, ba người Bạch Hiển cũng cùng nhau đến một bên, rồi thấy bức tường đó xuất hiện những gợn sóng.

Trong đầu Bạch Hiển thoáng qua một ý nghĩ, chưa kịp suy ngẫm kỹ càng thì thấy màu sắc của bức tường đột nhiên biến thành trong suốt, ngay sau đó xuất hiện ánh sáng màu xanh bên trong, biến thành màn hình hiển thị mà họ rất quen thuộc.

Tất cả mọi người:.......

Quả thật ban tổ chức có nhiều chiêu trò, chỉ cần để nó ra là được, sao phải giả làm bức tường làm gì, nghĩ đến bức tường trong phòng nghỉ có hoa văn, Bạch Hiển đã không còn sức để châm chọc, mà cái giả trang này thực sự cũng khá ổn.

Màn hình "ting" một tiếng, sau đó hiện ra một trang, âm thanh cơ khí vang lên cùng lúc, "Ting! Lễ khai mạc cuộc thi lần này sẽ diễn ra vào lúc 10 giờ sáng, xin mọi người di chuyển đến đấu trường trung tâm, lấy số thẻ vào chỗ ngồi chờ lễ khai mạc bắt đầu, chúc mọi người như vũ bão, thắng lợi ngay từ đầu."

Nhiều người lập tức lên đường đến đấu trường trung tâm, Bạch Hiển cùng ba người cũng chạy ra ngoài, theo con đường phía Bắc mà đi tới, sau khi đi qua một lối đi hẹp và tối tăm, trước mắt bỗng sáng lên, tiếp theo là tiếng hoan hô như sóng dâng tràn——

"A a a——"

Bạch Hiển giật mình, theo phản xạ đưa tay che tai, rồi nhận ra, lại bỏ tay xuống, cùng Đàn Hòa vẫy tay chào khán giả, bình tĩnh như thể không có gì xảy ra.

Một đám khán giả bị hắn kích thích đến mức tràn đầy tình yêu thương, "Á trời! Cậu bé đó dễ thương quá!!"

"Bạch Hiển cố gắng lên——!"

Tiếng hô này đặc biệt lớn, Bạch Hiển theo phản xạ nhìn về phía khán giả, chính là lớp trưởng của hắn, sau lưng còn có một nhóm bạn học rất quen thuộc, hai bên giăng lên một băng rôn khổng lồ, trên đó viết "Đàn Hòa, Bạch Hiển, cố gắng lên! Thiên Huyền cố lên!"

Bên cạnh băng rôn còn có người giơ lên một bảng vẽ, trên đó vẽ một nhân vật hoạt hình, chính là hình ảnh Bạch Hiển đang dẫn theo Ngộ Không, hai Bạch Hiển nhỏ mặc đồng phục Thiên Huyền, mặt đỏ bừng, trên đầu có một khung chữ viết "Anh chị em hãy ủng hộ bé dễ thương này nhé!" Ngộ Không ở bên cạnh mặt mũi kiêu ngạo, đáng yêu vô cùng, lập tức kích thích khán giả bên cạnh lại phát ra tiếng hét——

"Ủng hộ ủng hộ! Mình qua ủng hộ rồi!"

Mặt Bạch Hiển đã nóng lên, Đàn Hòa và Betty ở bên cạnh cố gắng nhịn cười, "Cảm giác bị xử án công khai thế nào? Tiểu vương tử Thiên Huyền?"

Bạch Hiển trợn mắt nhìn họ, hạ giọng đáp, "Hai người cũng không khá hơn đâu! Nhìn bên kia đi, bảng của hai người cũng không ít đâu!"

Hai người nhịn cười đến mức đau bụng, cuối cùng cũng đi qua đoạn đường này, đến bên cạnh đấu trường, một cái máy và một cái hộp đang ghi lại số của họ.

Bạch Hiển thò tay vào hộp, tùy tiện nắm lấy, lại trúng ngay số mà không ai muốn lấy "Số 1", Bạch Hiển:......

Một đám người phía sau lập tức cảm ơn hắn, "Cảm ơn cảm ơn......."

Bạch Hiển vừa khóc vừa cười làm xong thủ tục đăng ký, không thèm để ý đến họ, trực tiếp đến chỗ ngồi, quay đầu nhìn, ba người học viện Thanh Trúc và Tử Vi Tinh ngồi bên cạnh hắn, bốn phía đều là người lạ, mà hai đồng đội của hắn, ngồi cách hắn vài hàng ghế, đắc ý vẫy tay với hắn.

Bạch Hiển quay đầu, lặng lẽ nhìn nhau với hai người trong học viện, rồi cứng ngắc quay lại.

Bạch Hiển dám đảm bảo, mình nghe thấy tiếng cười từ hai học viện, quay đầu không nhìn họ, chú ý vào khán giả bên kia đấu trường.

Khán giả bên đó có một khoảng trống lớn, bên cạnh còn có nhiều người mặc giáp quân đang chờ đợi điều gì đó, chủ nhân không cần nói cũng biết, đột nhiên, các lính gác đều bước lên một bước, rồi mở đường đến chỗ ngồi, tất cả đồng loạt im lặng.

Cánh cửa lối vào của ban tổ chức từ từ mở ra, vài người phụ trách tỏ ra rất nhiệt tình giới thiệu điều gì đó, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, một người đàn ông trung niên mặc bộ vest vàng kim xuất hiện trong tầm nhìn của họ, theo sau là một người trẻ tuổi hơn, cũng ăn mặc tương tự.

Tất cả mọi người đều cảm thấy bối rối, dù họ biết quân vương rất coi trọng cuộc thi, nhưng cũng không ngờ rằng sẽ thấy quân vương xuất hiện ngay trong lễ khai mạc!!

Bạch Hiển cũng ngơ ngác, nhìn về phía vài quan chức đứng sau quân vương, Bạch Hiển tinh mắt nhận ra chấp hành quan Wolf, ông đứng cách quân vương hai bước, dường như đang đảm nhận nhiệm vụ bảo vệ quân vương.

Khi tất cả đã ngồi xuống, một người có lẽ là người dẫn chương trình bước lên sân khấu, cầm một chiếc micro, ngắn gọn nói, "Chào mừng mọi người đến với buổi chung kết của Giải đấu ngự thú thanh thiêu niên toàn quốc! Bây giờ xin hãy dành một tràng pháo tay nhiệt liệt chào đón vị khách mời đặc biệt của chúng ta, bệ hạ! và thái tử!"

Giọng nói của ông ta đột nhiên cao lên ở cuối, cả khán phòng lập tức vang lên tiếng vỗ tay nhiệt tình, nhưng không ai dám hò reo nữa.

Giữa những tràng vỗ tay kéo dài, người dẫn chương trình đã đưa micro cho Caesar, dưới ánh mắt chú ý của mọi người, Caesar rất thân thiện nói, "Tôi đến đây để cảm nhận phong thái của các bạn, để xem các ngự thú sư trẻ tuổi của chúng ta, để xem tương lai của đế quốc sẽ ra sao, hy vọng mọi người có thể hết mình thể hiện sức sống của các bạn."

Một tràng vỗ tay ủng hộ lại vang lên, người dẫn chương trình lại chạy lên sân khấu, phấn khích giơ tay nói, "Nói nhiều rồi! Tôi xin tuyên bố, giải đấu ngự thú thanh thiêu niên toàn quốc lần này, chính thức bắt đầu!"

Khi ông ta vừa dứt lời, một vòng lửa bỗng nhiên bùng lên ở rìa sàn đấu, biến thành hình dạng của các loài thú hung dữ, kèm theo tiếng gầm rú chói tai, không khí trong khán phòng lập tức được kéo lên cao.

Trên màn hình hiển thị bên cạnh khán giả, ngay lập tức bắt đầu cuộn lên, người dẫn chương trình lập tức nói, "Nhìn vào màn hình! Vòng đấu đầu tiên đang được tiến hành, mọi thứ dựa theo số hiệu, không thể thay đổi, cuộc thi này có tổng cộng 20 thí sinh, vòng đầu tiên sẽ chọn ra 10 thí sinh xuất sắc nhất! Tỷ lệ tiến vào vòng trong là 50%! Hãy cùng mong chờ nhé các bạn!"

Bạch Hiển cố gắng kiềm chế sự muốn cười của mình, như những người khác, ánh mắt hắn dồn vào màn hình lớn, rất nhanh, danh sách 10 cặp đấu đã xuất hiện, Bạch Hiển số 1 đối đầu với số 17, ngay trên sàn đấu trung tâm, không biết người nào sẽ đối đầu với hắn nhỉ?

Bạch Hiển nhướng mày, hắn nhận ra bầu không khí hào hứng này đang khơi dậy cảm xúc của mình, thậm chí có chút mong đợi.

Nhưng người dẫn chương trình nhanh chóng nói, "Vòng đấu đầu tiên sẽ bắt đầu vào lúc 10 giờ rưỡi, xin mọi người chuẩn bị sẵn sàng, đi đến sàn đấu tương ứng để thi đấu, cuộc thi này sẽ được phát trực tiếp toàn bộ, mỗi trận đấu mỗi người tối đa chỉ được sử dụng ba ngự thú, cấm mọi hành vi không lành mạnh, cấm sử dụng thuốc cấm..."

Phần còn lại Bạch Hiển đã không nghe thấy, xung quanh quá ồn ào, chiếc ghế dưới chân bỗng nhiên nâng cao lên, làm Bạch Hiển giật mình, quay lại phát hiện mọi người đều trong tình trạng như vậy.

------------HẾT CHƯƠNG 139------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.