Bạch Hiển sớm đã rơi vào trạng thái mơ màng, bị giật mình bởi âm thanh đột ngột xuất hiện, cả người ngã ngồi xuống đất, mơ màng quay lại, nhìn thấy hai người, tai lập tức đỏ bừng, vội vàng đứng dậy, cố gắng phủi phủi quần, "Khụ, không có gì, anh đi đâu vậy?"
Đường Ninh có chút tiếc nuối thu tay về, cầm một con gà mở cửa, "Cậu tự vào đi, không khóa đâu, bọn ta mới đi săn ở sau núi, sắp đi rồi, làm ít món ăn cho chú Jason để dành ăn."
Trên tay Jason còn cầm một miếng thịt heo, Bạch Hiển rõ ràng gật đầu, không trả lời câu đầu tiên của hắn, mà trực tiếp đi vào trong, "Hehe, chú Jason, cháu đến xin ăn đây, tối qua cháu đã đến, nhưng không gặp chú."
Jason đưa thịt cho Đường Ninh, tiếp đãi Bạch Hiển, cười nói, "Tối qua bên kia sau núi có chút chuyện, có một con ma thú chạy ra, chú đi xem một chút, không có gì nghiêm trọng, giải quyết nhanh thôi."
Ánh mắt Bạch Hiển lóe leenm "Hửm? Ma thú gì vậy? Mạnh không ạ?......"
Hai người lập tức bắt đầu trò chuyện, hoàn toàn không để ý đến Đường Ninh, hắn lắc đầu thở dài, thôi, hai người này đều không phải là người hắn có thể chọc vào, tốt nhất là cứ làm bữa ăn thôi.
"Ăn chút gì đó trước đã, cháo sáng đã nấu xong rồi, Tiểu Hiển cậu ăn trước đi, ăn xong chờ tôi xử lý thịt khô là có thể đi, cậu đã dọn đồ chưa? Nếu chưa thì đợi một chút đi dọn, hay là cậu muốn ở lại thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-tinh-te-chan-hung-long-toc/3736775/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.