🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bạch Hiển không có ý định dùng toàn lực bị hắn làm phiền, "Tôi nói giọng điệu của cậu thật sự rất khó chịu đấy, ôi đúng rồi, có lẽ cậu không biết, chúng tôi đã sống sót hai lần dưới sự bao vây của đội quân trùng tộc, tất nhiên không giống như mấy người lớn lên trong nhà kính, chỉ cần nắm được chút thể thuật đã tự mãn."

Lần này Scott bị nói đến nghẹn lời, nhưng phía sau Rebecca cuối cùng đã lên tiếng, cô ấy tươi cười nói, "Vậy còn tôi, tôi có quyền xin hỏi Bạch tiên sinh một chút chứ?"

Vừa dứt lời, cô ấy lập tức rút ra một con dao ngắn, lao thẳng về phía Bạch Hiển, tốc độ nhanh đến mức Vương Kha ở bên cạnh còn chưa kịp phản ứng.

Rõ ràng là đã thêm kỹ năng của ngự thú, ánh mắt Bạch Hiển hơi động, sử dụng kỹ năng của Ngộ Không, khi Rebecca cách hắn chưa đầy nửa mét, lập tức biến mất, sau đó ngay lập tức xuất hiện phía sau đối phương, tung ra một cú đấm.

Rebecca không hổ là đệ tử của Kim Long, tốc độ phản ứng của cơ thể chắc chắn là được luyện ra từ đống trùng tộc, gần như ngay khi Bạch Hiển xuất hiện, cô đã lắc cổ tay, một âm thanh tương tự như kỹ năng của nhân ngư vang lên, trực tiếp áp sát vào tinh thần của Bạch Hiển, hắn chỉ còn cách lùi lại hai bước, dùng sức mạnh tinh thần mạnh mẽ để chống đỡ.

Cuộc giao đấu giữa hai người không kéo dài quá nửa phút, cả hai đều đang đối diện nhau, ánh mắt đầy cảnh giác.

Rebecca cười một cách thú vị, tay xoay một con dao gập, "Kỹ năng của cậu cũng không tệ nhỉ, để tôi đoán xem, vừa rồi ít nhất cậu đã dùng hai kỹ năng của ngự thú, mà không dùng lửa? Vậy thì có vẻ như con ở phía sau trông không được thông minh lắm, chắc không tới cấp 40 đâu."

Bạch Hiển bình tĩnh cười, "Cậu cũng vậy thôi, hai con ngự thú trên 40 cấp, ở toàn bộ hệ Tử Vi Tinh cũng đã là những nhân tài đứng đầu rồi, nói thật, tôi khá tò mò về việc cậu đột nhiên đến Tử Vi Tinh."

Rebecca nở một nụ cười ngại ngùng, "Sao phải tò mò về tôi chứ? Ừm, vậy thì tôi cũng không nói nữa, kẻo cậu mất hứng thú với tôi!" Âm cuối vừa dứt, cô lại tấn công tới.

Bạch Hiển không bị câu nói khó hiểu đó đánh lạc hướng, hắn trực tiếp tránh sang một bên, nhặt một cây gậy gỗ từ dưới đất lên và bắt đầu giao đấu với cô.

Hắn không mang theo vũ khí có chiều dài như vậy, con dao găm trên người chắc chắn không đủ dùng, mà còn tìm một cây gậy để chống đỡ, hắn không muốn chỉ dựa vào gậy để phòng thủ!

Bạch Hiển bỗng dưng giảm sức mạnh, con dao ngắn của Rebecca ngay lập tức chẻ đôi cây gậy, hướng thẳng về phía mặt Bạch Hiển, với phản ứng nhanh chóng vượt quá tưởng tượng, hắn đã lách người né tránh, rồi rất thành thạo đưa tay ra – trong đôi mắt căng thẳng của Rebecca, Bạch Hiển đã nắm lấy con dao ngắn của cô, và chỉ một cái vẫy tay, đã làm rơi con dao khỏi tay Rebecca.

Bạch Hiển nhìn bàn tay mình trắng trẻo không có chút vết thương nào, giơ tay lên nhìn rồi nở một nụ cười, "Cầm dao nguy hiểm quá nhỉ? Vẫn là vô tay không thì thú vị hơn."

Lần này là Bạch Hiển ra tay trước, Rebecca bị bất ngờ, nhanh chóng lùi lại để tránh, hoảng hốt hỏi, "Cậu còn có ngự thú cấp 40 sao?"

Bạch Hiển không giảm tốc độ tấn công, nhưng cười đáp, "Cậu đoán xem, đoán đúng tôi sẽ nói cho cậu biết." Hắn lao tới bằng một cú đấm thẳng về phía Rebecca.

Rebecca chéo tay để phòng thủ, rồi cảm nhận được một sức mạnh lớn đè lên cánh tay nhỏ bé của mình, khiến khi hạ tay xuống, cánh tay vẫn còn hơi run rẩy.

Bạch Hiển không ngừng tấn công, Rebecca có vẻ hơi mệt mỏi nhưng ngay lập tức nắm lấy cơ hội, một cú đá ngang từ chân làm Bạch Hiển lùi lại hai bước, rồi muốn giành thế chủ động, một cú đấm vung ra.

Bạch Hiển không tránh, chỉ đưa một tay ra để đỡ, cú đấm của Rebecca đánh xuống, cô cảm thấy như mình đánh vào một viên đá cực cứng, vô thức rút tay lại và lắc lắc.

Bạch Hiển không chọn việc tấn công tiếp, mà dừng lại để điều chỉnh hơi thở của mình, phải giữ bình tĩnh, không thể nóng vội bất kỳ lúc nào.

Lời dạy của Đường Ninh vẫn còn văng vẳng bên tai, Bạch Hiển hạ thấp cơ thể xuống, làm tư thế phòng thủ chuẩn, cẩn thận nhìn chằm chằm vào Rebecca.

Rebecca có vẻ cũng cảm thấy tiêu tốn quá nhiều sức, vì thế đã triệu hồi một con ngự thú, một nhân ngư có tóc xanh mắt xanh xuất hiện trước mọi người, tóc dài chạm đến thắt lưng, phần trên cơ thể trần, đuôi cũng màu xanh và được phủ đầy vảy, dưới ánh nắng trở nên chói mắt, toàn thân lơ lửng trong không trung, được bao bọc bởi một quả cầu nước khổng lồ.

Ngay khi nhìn thấy nhân ngư, Bạch Hiển lập tức triệu hồi Ngọc Bích, hai ngự thú hệ tinh thần, rõ ràng là Ngọc Bích có kích thước lớn hơn một chút, và toàn thân Ngọc Bích được phủ đầy vảy, chỉ trừ hai miếng thịt nhỏ trên lưng.

Rebecca hơi nghi ngờ nhìn Ngọc Bích, lòng càng thêm mong đợi việc Bạch Hiển sở hữu ngự thú long tộc, cô nở một nụ cười và lại gật đầu, một phép triệu hồi xuất hiện trên tay, trông rất cao cấp.

Trận pháp màu vàng có vẻ quen quen, Bạch Hiển quan sát một lúc rồi bỗng nhớ ra, trận pháp này có chút giống trận pháp mà hắn triệu hồi long tộc, vì vậy hắn âm thầm nâng cao cảnh giác.

Khi mọi người đều nín thở chờ đợi, con ngự thú cuối cùng cũng nhảy ra từ trận pháo, Bạch Hiển bối rối nhìn nó, đây là một... con báo?

Con báo này toàn thân vàng óng, phủ đầy vảy vàng, giống như một con báo phiên bản vàng, nhưng cơ thể lại cân đối, không có chỗ nào cho thấy nó không phải là báo.

Bạch Hiển suy nghĩ một chút, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng, khi ngự thú lên tứ giai, có thể thêm vào một chút huyết mạch hiếm có, nhìn cái này, rõ ràng là một con báo đã hòa trộn máu của kim long!

Điều này có nghĩa là long uy của Ngọc Bích sẽ không có tác dụng gì với con báo vàng này, trừ khi... thả ra Hống và Mạnh Chương? Bạch Hiển nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ này, chưa kể đến sức mạnh của hai con vẫn chưa hồi phục, việc để lộ Mạnh Chương sớm như vậy thực sự không nằm trong kế hoạch của hắn.

Nhưng Hống thì có thể xem xét, dù sao ngoại hình của nó không hề liên quan gì đến rồng, Bạch Hiển nhanh chóng suy nghĩ trong đầu, đồng thời thả Ngộ Không ra.

Hai đấu hai, Rebecca ngạc nhiên nhận ra, hai con rồng của Bạch Hiển không chỉ có hình thái khác nhau mà sức mạnh cũng gần như tương đương, sức mạnh cấp 40 có lẽ thấp hơn một chút so với Hải Nhĩ và Gia Nặc của cô, nhưng ý thức tranh giành lãnh thổ thường thấy ở hai ngự thú này hoàn toàn không xuất hiện.

Tình hình trở nên căng thẳng, cả hai bên đều đang cố gắng tìm ra sơ hở của đối phương, cuối cùng, chính nhân ngư đã phát động tấn công trước, một đợt tấn công tinh thần ập đến, nó không nhắm vào Ngọc Bích, mà lại trực tiếp nhắm vào Ngộ Không.

Ngộ Không gần như ngay lập tức đã sử dụng kỹ năng để tự biến mất vào hư không, sau đó một cú bổ nhào từ giữa không trung bất ngờ xuất hiện, bay lên trên Ngọc Bích, rồi cả hai cùng biến mất.

Điều này khiến Rebecca cảm thấy bất ngời, Ngộ Không và Ngọc Bích đột nhiên xuất hiện trước mặt nhân ngư và báo vàng, Ngọc Bích đưa hai móng vuốt lao tới, báo vàng định dùng thân mình để ngăn cản, nhưng không ngờ rằng, con này lại quay sang hướng khác giữa không trung, nhằm vào quả cầu nước của nhân ngư.

"Tư lạp" một tiếng, quả cầu nước vỡ tan, nhân ngư cũng rơi xuống đất, nhưng nó không hề hoảng loạn, mà nhanh chóng tụ lại một nguồn năng lượng nước, ngay lập tức quấn quanh Ngọc Bích.

Một cơn lốc nước nhỏ quấn lấy Ngọc Bích ở giữa không thể động đậy, Ngộ Không vừa định cúi xuống mang theo Ngọc Bích rời đi thì báo vàng nhảy lên, thậm chí nhảy cao tới năm mét, trực tiếp chạm tới độ cao của Ngộ Không.

Ngộ Không vội vàng nâng cao người, tránh được đợt tấn công này, nhưng ngay sau đó, toàn bộ cơ thể báo vàng phát ra một lớp ánh sáng vàng, ánh sáng này lấp lánh vài lần rồi biến thành vài mũi tên sắc nhọn, lao thẳng về phía Ngộ Không.

Tốc độ nhanh đến mức như phát ngay lập tức, Ngộ Không nhờ vào sự nhạy bén đặc trưng của rồng mà vừa đủ tránh được một vài đợt tấn công này, nhưng ngay khi vừa xuất hiện, lại có vài mũi tên tiếp tục tấn công, dẫn đến việc Ngộ Không bị trầy xước ở bụng.

Sau vài hiệp, Bạch Hiển đã rơi vào thế yếu, bên cạnh, Anthony và Vương Kha đều có chút sốt ruột, cố gắng thoát khỏi sự ngăn cản của Scott và Erin, điều này lại tạo cơ hội cho đối phương phản công.

Bạch Hiển vẫn rất điềm tĩnh, lớn tiếng nói: "Không cần phải lo cho tôi, các cậu chỉ cần chăm sóc tốt cho bản thân mình là được."

Rebecca cười một cái, "Cậu tự tin ghê nhỉ."

Bạch Hiển đáp lễ, sau đó ánh mắt hắn chợt ngưng lại, trong không trung, Ngộ Không bỗng nhiên bay cao hơn, tránh khỏi phạm vi tấn công của báo vàng, rồi một cú xoay người, lao về phía Rebecca.

Rebecca triệu hồi báo vàng để phòng thủ, nhưng đột nhiên từ phía sau truyền đến một cảm giác nguy hiểm, với bản năng nhạy bén từ nhiều năm huấn luyện, cô đã né tránh được một mũi tên nước, mũi tên này đã ăn mòn mặt đất để lại một vết lõm.

Rebecca quay lại nhìn, một con rắn khổng lồ màu xanh tím to như cái thùng đang từ trong rừng sau lưng bò ra, trên đầu con rắn này còn có hai chiếc sừng nhọn, giống như một con hươu đực.

Rebecca lại quay đầu nhìn về phía Mạc Tư đang chiến đấu, ngạc nhiên nhìn Bạch Hiển, "Cậu có bốn con ngự thú?"

Bạch Hiển mỉm cười với cô, ý nghĩa không rõ ràng, điều này càng khiến Rebecca cảm thấy lo lắng hơn.

Sau đó, Bạch Hiển rút ra con dao găm của mình, sử dụng kỹ năng của Ngộ Không, tiến về phía Rebecca, một cú đâm lao tới, chỉ có thể nói Rebecca thực sự rất có kinh nghiệm, khi bị hai con ngự thú tấn công, cô vẫn có thể giữ vững bước đi trong vòng vây.

Bước đi này rõ ràng đã được nghiên cứu qua nhiều thế hệ, linh hoạt và biến hóa, nhạy bén không ngừng, đã giúp cô tránh được nhiều đợt tấn công chớp nhoáng của Bạch Hiển.

Khi ánh sáng mặt trời lên cao, họ âm thầm tăng tốc độ chiến đấu, Rebecca đột nhiên tạo ra một sơ hở, thu hút Bạch Hiển đang không kịp phản ứng, và với giá phải trả là một vết thương trên tay, cô đã nhảy ra khỏi vòng vây của họ.

Bạch Hiển có chút bực bội nắm chặt con dao găm trong tay, rồi nhìn thấy Rebecca từ trong lòng lấy ra một thứ giống như tinh thể.

Rebecca cầm một viên tinh thể vàng nhỏ, người cô cũng đã ướt đẫm mồ hôi, thở hổn hển nhìn về phía Bạch Hiển, "Cậu rất giỏi, nhưng tôi rất xin lỗi, chúng tôi phải giành chiến thắng, cuộc chiến này đến đây là kết thúc!"

Viên tinh thể đột nhiên vỡ ra, phát ra một luồng ánh sáng vàng, hiện ra trước mặt Rebecca là hình ảnh của một con ngự thú màu vàng, giống như một con rồng thần, trong đầu Bạch Hiển lập tức xoay chuyển, đây là Kim Long!


------------HẾT CHƯƠNG 124------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.