Những người bên cạnh đều nín thở, trong khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc, một con rồng phương Tây màu bạc có sải cánh hơn 5 mét xuất hiện trước mặt họ, đôi cánh khỏe khoắn, vảy trắng mịn màng, tự do bay lượn trên không trung, mỗi lần bay lượn đều như đang thực hiện những động tác khiếu vũ uyển chuyển.
Nó từ từ cúi thấp đầu xuống, bay lên trên đầu Bạch Hiển, sau đó——toàn bộ cơ thể của nó đột ngột biến mất vào hư không, mọi người hoàn toàn không thể tìm thấy vị trí của nó, cùng lúc đó Bạch Hiển ở bên dưới vẫn chạy không ngừng nghỉ.
Hơi thở của rồng đột nhiên biến mất khiến cho trùng tộc cao cấp tức giận, nó lập tức vung đao về phía đám ngự thú sư bên cạnh, nhưng tất cả mọi người đều nhắm mắt lại, hồi hộp chờ máu phun ra—
Bạch Hiển đột nhiên xuất hiện ở nơi cách bọn họ hơn 500 mét, ngay lập tức thu hút sự chú ý của trùng tộc cao cấp, thành công giải cứu một đám học sinh.
Họ đồng loạt nhìn về nơi trùng tộc cao cấp đang đuổi theo, nhưng phía sau còn có những loại trùng tộc khác nhau, đám dạ trùng ở trên cao không ngừng bao vây bọn họ, mọi người đều cảm thấy bất lực, chỉ có thể nhìn về phía Bạch Hiển và âm thầm cầu nguyện.
Bạch Hiển thở hổn hển, liên tục rời xa vị trí của đội, Ngộ Không đang bay trên đầu hắn, Bạch Hiển tìm đúng cơ hội, khi Ngộ Không hạ thấp thân thể của nó một lần nữa thì đưa tay nắm lấy, leo lên lưng Ngộ Không.
Ngón tay bị vảy rồng sắc bén cắt vào, máu không ngừng nhỏ xuống, lập tức kích thích nhóm trùng tộc đuổi theo, khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng gần. Khi Bạch Hiển cảm nhận được mũi nhọn lạnh lẽo của côn trùng từ phía sau, hắn nhắm mắt lại.
Đột nhiên hắn bước vào một thế giới không có không khí, lồng ngực Bạch Hiển ngay lập tức nóng lên như lửa đốt, nhưng môi trường xung quanh lại rất mát mẻ, thậm chí còn có chút lạnh lẽo. Rất nhanh, họ lại bay ra từ khoảng không, Bạch Hiển hít một hơi thật sâu, cảm nhận không khí đang lưu thông trong lồng ngực, cảm giác nguy hiểm như đâm vào mạch máu từ phía sau đã giảm bớt rất nhiều.
Bạch Hiển quay đầu lại, sau đó nhìn thấy thân hình to lớn của trùng tộc không ngừng truy đuổi và giết chết nhóm bạn học, trước mắt dường như bị bao phủ bởi một màu đỏ của máu, cảm giác nguy hiểm lại trỗi dậy——
Ngộ Không vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sức mạnh, đã tiêu tốn hết năng lượng, nó kêu dài một tiếng, dường như cảm thấy bi thương cho số mệnh của mình và Long chủ, Bạch Hiển ôm chặt cổ nó, cười khổ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ, "Đừng sợ! Tóm lại sẽ không bỏ rơi cậu!"
Ngộ Không dường như nghe thấy tiếng lòng của hắn, vỗ cánh bay lên, chỉ với một khoảng cách rất nhỏ đã đưa Bạch Hiển tránh khỏi đòn tấn công của trùng tộc, nhưng cái đuôi phủ đầy vảy lại vộ lực treo lơ lửng ở phía sau, máu không ngừng nhỏ xuống, nhuộm đỏ thảm cỏ bên dưới.
Trùng tộc cao cấp kêu lên một tiếng, trong tiếng kêu còn kèm theo công kích tinh thần, Bạch Hiển ngay lập tức choáng váng, không phân biệt được phương hướng trước mặt, cái đuôi mất đi tác dụng khiến cho Ngộ Không bay lượn loạn xạ, cho dù nó có vỗ cánh như thế nào vẫn không ngừng trượt xuống, cuối cùng cùng Bạch Hiển rơi xuống thảm cỏ mênh mông.
Lăn lộn vài vòng trên thảm cỏ, dưới tay là vảy lạnh của Ngộ Không, Bạch Hiển vô lực nằm trên người Ngộ Không, trước mặt vẫn là một mảnh mờ mịt, nhưng hình dáng của trùng tộc cao cấp vẫn hiện lên trước mặt hắn. Bạch Hiển cố gắng mở mắt, muồn nhìn rõ cảnh tượng trước mặt, bên tai dường như còn nghe thấy những tiếng gào thét giận dữ của những ngự thú sư đang chiến đấu——
"Tiểu Hiển!"
Trùng mâu của trùng tộc đã gần trong gang tấc!
"Rống——"
Một bóng xanh bao bọc lấy Bạch Hiển, sau đó một thân ảnh phủ đầy vảy xanh xuất hiện, uy nghiêm dày đặc, trùng mâu khổng lồ chém xuống mà không để lại bất kì dấu vết nào!
Ngày hôm đó, tất cả mọi người đều chứng kiến một cảnh tượng khó quên trong đời, một chàng trai nằm trên thảm cỏ, dựa vào ngự thú đối mặt với cái chết, được một con rồng xanh bảo vệ dưới thân.
Thanh Long uy nghiêm cuộn mình, đôi mắt nhìn chăm chú vào trùng tộc cao cấp đối diện, sau đó, miệng rồng mở ra, phát ra những tiếng rống vang dội khắp nơi!
Tiếng rống mang theo uy áp của long tộc đã trực tiếp hất văng trùng tộc khổng lồ đối diện, đè ép xuống mặt đất không thể cử động được.
Tiếp gầm mạnh mẽ xa xưa không chỉ áp chế trùng tộc khổng lồ trước mặt mà còn áp chế những trùng tộc đang đuổi theo phía sau, trùng tộc cấp thấp bị uy áp nghiền nát thành mảnh vụn, còn trùng tộc cao cấp thì nằm trên mặt đất không rõ sống chết.
Thanh Long từ từ mở rộng thân thể, thân hình dai mảnh của nó uốn cong tự do trong không trung, nhưng lại chứa đựng sức nặng. Nó ngửa đầu gầm lên, sau đó vung đuôi một cái, trực tiếp đánh nát trùng tộc cao cấp trước mặt, chân trùng tộc vẫn liên tục co giật vì dây thần kinh vẫn chưa hoàn toàn đứt, nhưng Thanh Long đã hoàn toàn không còn để ý tới nó.
Thanh Long quay đầu nhẹ nhàng chạm vào mặt Bạch Hiển, sau khi lấy một chút thông tin liền đưa một móng vuốt kéo Ngộ Không đi, hai con rồng trực tiếp biến mất trước mặt mọi người.
Nếu trên mặt đất không có xác của trùng tộc và vết máu không rõ của trùng tộc hay nhân loại trên cỏ, thì không ai dám tin những gì đã xảy ra trong khoảnh khắc trước đó.
Sau khi ngẩn ngơ, Bạch Quỳnh là người đầu tiên chạy đến bên cạnh Bạch Hiển, lo lắng ôm hắn dậy, "Tiểu Hiển? Tiểu Hiển?"
Mấy người Đường Ninh cũng tiến lại gần, "Thế nào? Hình như không có nhiều vết thương?"
Bạch Quỳnh ôm Bạch Hiển đang hôn mê lắc đầu, "Không biết, nhưng hơi thở của em ấy rất yếu." Giọng nói của hắn còn mang theo run rẩy!
Chu Ngạn vỗ vai của hắn, "Đi! Ra ngoài trước, vài ngày nữa bí cảnh sẽ đóng lại, chúng ta phải ra ngoài trước!"
Mấy người Đường Ninh giúp hắn thay đổi tư thế, Bạch Quỳnh cõng em trai lên lưng đi qua đội ngũ, không có ai cản trở, mọi người im lặng nhìn nhóm Đường Ninh rời đi, đến khi không còn thấy ai nữa mới quay đầu lại im lặng nhìn nhau.
Đối với ngự thú sư trẻ tuổi tuổi như bọn họ, kinh nghiệm chiến đấu bằng không, cuộc tập kích lần này của trùng tộc giống như đàn cừu bị sói tấn công, khiến mọi người rơi vào trạng thái hoang mang, tay chân không còn sức lực.
Đến khi bên trong tổ địa vang lên tiếng "ầm——", tất cả đều bị hoảng sợ bừng tỉnh, nhìn nhau một cái, lặng lẽ chuẩn bị mọi thứ có thể mang theo và cùng nhau ra ngoài.
Các lão sư vẫn còn canh giữ ở bên ngoài bình nguyên Giang Lăng, khi nhìn thấy nhóm người đầu tiên ra ngoài là nhóm Đường Ninh, điều đầu tiên mà họ thắc mắc là tại sao lại ra nhanh như vậy, sau khi nhìn thấy vết máu trên người bọn họ, sắc mặt liền thay đổi.
Hiệu trưởng Trần lập tức dẫn theo các lão sư chạy tới, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Giọng nói trầm ồn và mạnh mẽ của ông ấy làm dịu đi cảm giác hồi hộp còn sót lại trong lòng họ, Đường Ninh nghiêm túc nói: "Bí cảnh tổ địa bị trùng tộc xâm lược!"
!
Tất cả các lão sư đều tiến lại gần, nhưng họ đã đè nén dục vọng tò mò rất tốt, chỉ căng thẳng nhìn bọn họ.
Bạch Quỳnh trực tiếp từ chối những người khác, đẩy những người xung quanh ra, đứng trước mặt hiệu trưởng, "Em phải đưa tiểu Hiển về chữa trị, tình trạng của em ấy không tốt."
Hiệu trưởng Trần không truy cứu, gật đầu: "Đi đi, thầy sẽ giúp các em ghi đơn nghỉ phép."
Bạch Quỳnh không nói hai lời liền cõng Bạch Hiển rời đi, Chu Ngạn nhanh chóng theo sau nói: "Đi bệnh viện Thiên Diệu ở chi nhánh phía đông, nhà của tôi sẽ bảo mật tốt hơn, lần trước tiểu Hiển và Trác lão tiên sinh cũng đã tới đó một lần."
Vương Kha cầm đồ đi theo sau lưng, trong khi những người khác chỉ có thể ở lại chỗ cũ, phối hợp với các lão sư đang đặt ra câu hỏi, kể lại những gì xảy ra bên trong tổ địa, tuy nhiên về việc Thanh Long cứu Bạch Hiển thì lại không nói rõ chi tiết.
Ngoại trừ Trần Lưu, người có long tộc, nhíu mày cảnh giác, các lão sư còn lại chỉ cảm thấy kì lạ khi một long tộc cường đại lại bất ngờ xuất hiện.
Những tất cả những điều này đều không liên quan đến nhóm Đường Ninh, dù có bị ép hỏi cũng không ai biết gì.
Số người thoát ra ngày càng nhiều, các lão sư không còn thời gian để ý tới bọn họ, bắt đầu xác định số lượng thương vong, có không ít học sinh chết trong bí cảnh, kết quả này khiến tất cả mọi người cảm thấy nặng nề.
Bạch Hiển tỉnh dậy sau vài ngày, ý thức trở về đầu tiên, nhưng lại không thể kiểm xoát được cơ thể, mắt cũng không thể mở, cả người vẫn còn chìm trong bóng tối mờ mịt, Bạch Hiển nghe thấy tiếng thở của mình, sau đó trong đầu vang lên giọng nói của Thanh Long:
"Long chủ, tôi đã tiêu hao hết năng lượng, không thể tiếp tục chăm sóc Long Đảo nữa, cần phải đợi ngài thực hiện triệu hồi cấp S thì mới có thể gọi tôi trở lại, mọi thứ trên Long Đảo đã đi vào quỹ đạo, ngài không cần quá lo lắng, sau này hãy chú ý tới an nguy của bản thân, mọi việc nên dựa vào tình hình của bản thân là chính."
Giọng nói tiếp theo còn mang theo một chút vui vẻ, "Long chủ thông minh, quyết đoán mười phần, rất có mị lực, quyết đoán tin cậy, tin rằng chúng ta sẽ sớm gặp lại, Mạnh Chương kính gửi ngài!"
Bạch Hiển lặng lẽ nghe xong tin nhắn của Mạnh Chương, trong lòng đột nhiên dâng lên sợ hãi. Kể từ khi hắn đến đậy, vẫn luôn có Mạnh Chương ở bên cạnh, dẫn đường cho hắn, không thể phủ nhận Mạnh Chương đã trở thành một người vừa là thầy vừa là bạn của hắn.
Bảng danh sách hiện ra trước mặt hắn, nhìn thấy hình ảnh mở mịt của danh sách cấp S, trong lòng Bạch Hiển bắt đầu đau nhói!
A......Mạnh Chương!
Nhất định phải nhanh chóng nâng cao sức mạnh! Tôi sẽ sớm triệu hồi cậu ra ngoài!
Bạch Hiển gạt bỏ tất cả sự lưu luyến, biến nó thành động lực, ánh mắt sáng lên, đối diện với trần nhà quen thuộc.
Ừm, hình như là bệnh viện, mùi thuốc sát trùng còn thoang thoảng ở đầu mũi rất rõ ràng.
Bạch Hiển nằm trên giường như xác chết, ngoài cửa truyền tới âm thanh mơ hồ, càng ngày càng gần.
"Em ấy đã ngủ 5 ngày! Nếu như không có chuyện gì, tại sao lại không tỉnh lại?!" Đây là giọng nói của Bạch Quỳnh.
"Nhưng kết quả kiểm tra cho thấy, Bạch Hiển chỉ bị cạn kiệt tinh thần lực, rất nhanh liền hồi phục, không cần lo lắng." Đây là giọng của một bác sĩ nữ trẻ mà Bạch Hiển chưa từng nghe.
"Tôi làm sao có thể không lo lắng, tôi......" Bạch Quỳnh lập tức chống lại ánh mắt sáng ngời trên giường bệnh, đột nhiên nghẹn lại, sau đó vui mừng tới gần, "Tiểu Hiển! Cuối cùng em cũng tỉnh lại!"
"Thế nào, đầu còn đau không......" Bạch Quỳnh mừng như điên, bắt đầu nói không ngừng.
Bạch Hiển bất đắc dĩ cười một cái, ngắt lời anh trai: "Em không sao, nhị ca, đây là bệnh viện Thiên Diệu à?" Ngủ lâu quá, giọng nói khàn khàn không nói được.
"Đúng vậy! Dù sao cũng có người quen ở đây, cũng yên tâm hơn một chút." Bạch Quỳnh đứng dậy rót một ly nước, cẩn thận cho hắn uống một chút.
Các bác sĩ phía sau thấy hắn tỉnh lại liền quay người ra ngoài, lúc này mang về một đống thiết bị, "Đến, làm kiểm tra một chút."
Bạch Quỳnh không muốn rời xa Bạch Hiển, chỉ có thể thu mình lại ở đầu giường, Bạch Hiển lại mỉm cười, "Ca, anh đi ra ngoài trước đi!"
Mặt Bạch Quỳnh rất không tình nguyện, sau đó bị một bác sĩ trẻ tuổi lôi ra ngoài, "Đi mau! Ở trong này cũng chỉ gây cản trở, mau đi ra ngoài!"
Bạch Quỳnh hậm hực đi ra ngoài, tiện thể nhắn tin cho Trác Phong, người đang nấu ăn ở nhà chuẩn bị mang tới đây: Ông ngoại, tiểu Hiển tỉnh rồi, nhớ mang chút đồ ăn đến nhé.
Hầu như ngay lập tức, Trác Phong đã gửi phản hồi: Thật sao?! Được! Ông sẽ tới ngay!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]