Chờ đến khi Bạch Hiển tỉnh lại, hắn đang nằm trên boong tàu đã được dọn dẹp sạch sẽ, bên dưới cũng khá sạch, nhưng toàn thân đau nhức khiến hắn lập tức rên rỉ.
Âm thanh này đã thu hút sự chú ý của Vương Kha, vội vàng đi tới, cẩn thận đỡ hắn dậy, "Tiểu Hiển? Đau ở đâu?"
Bạch Hiển không mở mắt, bĩu môi lầm bầm: "Chỗ nào cũng đau!"
Đặc biệt là đầu! Nhưng câu này Bạch Hiển không nói ra, chỉ nằm xuống lại, "Á... không thoải mái, nhưng mình muốn ngủ......"
Bộ dạng ủy khuất của đứa nhỏ lập tức xuất hiện trước mặt mọi người, Bạch Quỳnh ngồi xổm xuống, đỡ hắn ngồi dậy: "Đợi chút, trước tiên lấy đồ ra đã."
Mọi người đều quấn băng khá nhiều, trong đó có Bạch Hiển, mà tất cả thực phẩm đều ở trong không gian của Bạch Hiển, những băng bó, thuốc men này đều do đội của Jonathan tài trợ.
Bạch Hiển mở mắt ra, nhìn họ với khuôn mặt không có biểu cảm, giơ tay làm rơi tất cả ba lô của mấy người xuống, không hề né tránh họ, vì tối qua cơ bản hắn đã lộ hết bài tẩy rồi.
Bạch Quỳnh trực tiếp lấy ra không ít băng bó và thuốc, đưa cho Jonathan, rồi cũng không quan tâm ánh mắt phức tạp của họ, quay trở lại, tay cầm một lon thực phẩm đã được hâm nóng, "Ăn chút gì đó rồi ngủ, phục hồi sức lực rồi về phòng ngủ có phải tốt hơn không?"
Lòng bàn tay của Bạch Hiển sưng tấy đỏ bừng, mỗi lần cử động đều đau đớn, hắn nhìn chằm chằm Bạch Quỳnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-tinh-te-chan-hung-long-toc/3729511/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.