Chương trước
Chương sau
Có thể nói hiện tại hắn đã yên tâm, báo cáo của Trác Phong cũng thể hiện được các chỉ tiêu thân thể rất khỏe mạnh, chân chính cho việc càng già càng dẻo dai, một chút bệnh cũng không có.

Tâm tình bọn họ cực tốt rời khỏi bệnh viện, Chu Ngạn còn phải quay về trợ giúp cho phụ thân cho nên không thể nói chuyện với hai người Bạch Hiển, "Trác lão, hai người trở về cẩn thận một chút, ta đi trước?"

Trác Phong cười ha ha: "Được rồi, được rồi, có chuyện gì thì nhờ tiểu Hiển tới tìm ta!"



Có chuyện gì mới cần tìm tới Trác Phong? Không phải là thăng cấp cho ngự thú sao? Chu Ngạn mừng rỡ, vội vàng gật đầu: "Được ạ, cảm ơn Trác lão, cảm ơn tiểu Hiển."

Nhìn thấy bộ dạng kích động của hắn, Bạch Hiển nhịn không được cười lên, "Được rồi, chúng ta đi đây!"

Chu Ngạn ở phía sau vẫy tay tạm biệt bọn họ, "Tạm biệt, lần sau gặp."

Phốc, lần sau gặp, vào cuối tuần là bọn họ đã gặp nhau rồi, Bạch Hiển thật sự không nhịn được ngồi trong xe ôm cánh tay Trác Phong làm nũng, "Ai nha ông ngoại, kiểm tra như vậy thì con mới yên tâm, lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao."

Trác Phong mỉm cười nhéo mũi hắn, "Được được được, không có việc gì thì tốt rồi, ông ngoại có chuyện muốn hỏi ngươi."

Bạch Hiển bối rối vì hắn biết Trác Phong muốn hỏi chuyện gì, nhưng cuối cùng vẫn ôm cánh tay lão nhân gia làm nũng, "Cái này, ông ngoại~ hiện tại có thể không nói được không, chờ ta mạnh lên một chút rồi nói cho ngài biết? Được không? Ông ngoại~"

Nếu là người khác, chắc chắn không thể bị vẻ mặt nhõng nhẽo của hắn qua mặt, nhưng Trác Phong là một lão thành tinh, cũng chỉ là đáp ứng nói: "Được được được, chờ sau này con nói cho ông ngoại biết, chỉ cần thân thể của con khỏe mạnh, ta sẽ không ép buộc bất cứ điều gì."

Trong lòng Bạch Hiển cảm động, cười như một đứa trẻ ngốc nghếch.

——

Những tháng tiếp theo, lớp học ở Thiên Huyền khôi phục lại bình thường, nội dung học cũng khác nhiều so với lúc nhập học, có nhiều bài tập viết hơn để sinh viên có thể đắm chìm trong biển kiến thức, không có thời gian đi lung tung.

Bạch Hiển từ đầu đến cuối luôn là học sinh xuất sắc nhất khối, vững vàng đứng chiếm vị trí đứng đầu, tính cách của hắn tốt, học tập giỏi, thực lực lại mạnh, trực tiếp được nhiều sinh viên nâng thành nam thần, vì thế Bạch Hiển gặp không ít rắc rối.

"Xin lỗi......" Sau khi từ chối thư tình lần thứ N, Bạch Hiển bất lực thở dài, Vương Kha mỗi lần đều đứng bên cạnh xem kịch vui.

Sau khi xử lý xong, liền trêu chọc Bạch Hiển: "Tiểu Hiển của chúng ta thực sự rất được hoan nghênh nha, không chỉ nữ mà còn được nam chào đón nữa."

Mặt Bạch Hiển đỏ lên, trừng mắt nhìn hắn, sau đó không khỏi nghĩ thầm, xã hội ở đây thật cởi mở, không nói tới vấn đề tự do yêu đương, Bạch Hiển đã từ chối không ít yêu cầu hẹn hò của bạn học cùng với một vài vị học trưởng.

Trên tường bên trái sau khi vào trường có một "bảng vinh danh", trên đó ghi tên những học sinh năm trong top 10 của trường, Bạch Hiển cũng nằm trong đó, lúc đi ngang qua bảng vinh danh, thấy được hạng nhất năm 4: Đường Ninh, Bạch Hiển nhếch mày, "Không biết Đường Trữ đại lão có từng gặp phải nỗi khổ này không nhỉ?"

Vương Kha nhìn thoáng qua bảng vinh danh, "Ngươi không phải đang nói nhảm à? Trong danh sách này ai mà không phải là nhân vật nổi tiếng trong trường? Ngay cả khi ta có tên trong danh sách, ta cũng muốn có người tới tìm ta."

"Này, ngươi không thể làm như vậy, mau nói cho ta biết đi~" Bạch Hiển cười nhìn về phía Vương Kha, ánh mắt hiện lên ý xấu.

Vương Kha trực tiếp xua tay: "Không có gì để nói, ta không thích, hơn nữa ta cũng không vội đi tìm đối tượng."

Bạch Hiển từ chối cho ý kiến, "Sắp tới năm mới, ngươi đã nghĩ phải trải qua như thế nào chưa?"

Vương Kha gật đầu: "Ừm, ta sẽ về đón năm mới, còn ngươi thì sao tiểu Hiển?"

Bạch Hiển chậm rãi bước đi, sau đó trầm mặc, cuối cùng nói: "Ta còn chưa nghĩ tới."

Rời nhà lâu như vậy, nói không nhớ là nói dối, những nếu như trở về Lạc Nhật Thành, thì ông ngoại chỉ có một mình, Bạch Hiển rất rối rắm.

Quang não trên tay đột nhiên hiện tin nhắn, vừa mở ra thì thấy được tin nhắn của Bạch phu nhân: Tiểu Hiển, con tan học chưa? Ta cũng với ba con còn có đại ca con đã đến nhà ông ngoại con rồi nè.



Bạch Hiển không thể tin được nhìn lại quang não, biểu tình khiếp sợ đứng lên, "Ba mẹ ta tới chủ tinh rồi! Tiểu Kha, mau chóng quay về!"

Vương Kha cũng hoảng hốt, "Thật sao? Chết tiệt! Đột ngột như vậy à!"

Hai người bắt taxi bên đường nhanh chóng trở về nhà Trác Phong.

Vừa mở cửa, Bạch Hiển vừa cởi giày vừa hô lên: "Ba! Mẹ! Đại ca! Ông ngoại! Mọi người đâu rồi?"

Vài người vừa nói chuyện vừa đi xuống lầu, khi nhìn thấy Bạch Hiển, mẹ Bạch lập tức kinh hỉ ôm lấy hắn, "Tiểu Hiển! Oa lâu rồi mới gặp, để mẹ nhìn xem, có phải gầy rồi không!"

Làm sao có thể? Bạch Hiển đang trong giai đoạn phát triển, không những không gầy đi mà còn khỏe hơn nhờ rèn luyện, bất đắc dĩ cười: "Nào có, con còn cao lên nữa, ông ngoại chăm sóc con rất tốt nha."

Đây là sự thật, lúc trước Trác Phong đã từng chăm sóc Bạch Quỳnh, hiện tại cũng như vậy.

Bạch phu nhân cao hứng gật đầu, "Đúng rồi, tiểu Kha, ngươi mau lại đây! Mau tiến vào! Ôi, đứa nhỏ này vậy là lại gầy đi, không chỉ vậy còn đẹp trai hơn trước."

Đó là sự thật, sau khi tiến vào Thiên Huyền, lượng vận động mỗi ngày đều rất lớn, lại đang trong giai đoạn phát triển quan trọng, giờ đây không còn thấy chút mỡ thừa nào, toàn thân cao lớn, lại còn đen hơn hai lần.

Vương Kha cũng không ngại, cười nói: "Nào có nha dì Bạch, ta đây gọi là trừu điều*, xem ta của bây giờ, cả người đều là cơ bắp!" Nói xong còn cong tay lên khoe cơ bắp.

*trừu điều: miêu tả một người cao và gầy

Mọi người bật cười, Bạch phu nhân vỗ hai người, "Được rồi, được rồi, tiểu Kha có cùng chúng ta đón năm mới không?"

Vương Kha lắc đầu, "Không được rồi dì Bạch, con sẽ về Lạc Nhật Thành với ba mẹ, rất nhanh qua năm mới thì sẽ tới tìm tiểu Hiển chơi."

Bạch phu nhân cũng không ép buộc, "Được rồi, bây giờ đi luôn à? Chỉ có mình con thôi sao? Trên đường đi nhớ cẩn thận? Mặc nhiều quần áo một chút, tại sao chỉ mặc áo ngắn tay?"

Vương Kha đi ra ngoài, vẫy tay trả lời: "Ta đi đây, sẽ sớm trở về mà, không cần lo lắng cho ta!"

Bây giờ đã gần tới tháng 1 âm lịch, người dân trong thành phố đã bắt đầu mặc áo tay dài, ít nhất cũng phải mặc hai bộ quần áo trở lên, không giống như Vương Kha hiện tại, mặc rất mỏng.

Bạch Hiển nhìn bóng dáng Vương Kha rời đi, không khỏi hét lên: "Ngươi mau mặc thêm quần áo vào đi! Tết Nguyên Đán mà bị cảm thì không có gì ngon để ăn đâu!"

Vương Kha trả lời: "Được~!

Bạch Hiển mỉm cười, rồi ngay lập tức lao vào ôm Bạch Cảnh: "Đại ca! Anh có nhớ em không?"

Bạch Cảnh mỉm cười đưa tay bắt lấy, "Nhớ nhớ, tiểu Hiển thì sao?"

Bạch Hiển lập tức trả lời: "Đương nhiên là có!" Sau đó lộ vẻ mặt ghét bỏ, "Nhị ca chỉ biết bắt nạt ta, vẫn là đại ca tốt hơn!"

Bạch Cảnh trực tiếp đặt hắn lên ghế sofa, "Cái gì? Hắn còn bắt nạt ngươi? Đợi lát nữa đại ca tìm hắn tính sổ."

Bạch Hiển ngồi xuống, giả vờ bày ra vẻ mặt rộng lượng: "Ai quên đi quên đi, dù sao anh ấy cũng là anh trai, coi như ta chiều hắn đi."

"Này! Ngươi đứa nhỏ này thực sự không biết xấu hổ! Ta bắt nạt ngươi hồi nào, rõ ràng là ngươi bắt nạt ta!" Vừa mới bước vào nhà Bạch Quỳnh liền nghe thấy những lời không biết xấu hổ này của Bạch Hiển, vẻ mặt khiếp sợ không nói nên lời.

Bạch Hiển cười đến nỗi ngã vào vòng tay của ba, Bạch Thành cũng cười nhẹ nhìn anh em hai người đùa giỡn, không tham gia vào.

Bạch Hiển kéo tay áo ba hắn, chớp mắt hỏi: "Ba, tất cả mọi người đều tới đây, công việc ở công ty thì như thế nào?"

Vẻ mặt Bạch Thành lập tức nhu hòa, cúi đầu trả lời: "Đi mấy ngày cũng không sao, năm nay là năm đầu tiên ngươi không đón tết ở Lạc Nhật Thành, chúng ta đương nhiên sẽ tới đây cùng ngươi rồi."

Bạch Hiển "hắc hắc" cười to, "Được nha, vậy con sẽ mang mọi người đi chơi ở chủ thành......" Bạch Hiển bắt đầu khoe khoang những phát hiện mới mẻ mấy ngày nay cho ba mình biết.

Phu nhân của ông biết rất rõ về chủ thành nhưng Bạch Thành vẫn kiên nhẫn lắng nghe, ngồi xuống nghe con trai kể chuyện, lâu lâu Bạch Quỳnh cũng chêm thêm vài câu, còn Bạch Cảnh thì đi lôi kéo ông ngoại chơi cờ, Bạch phu nhân bắt đầu chuẩn bị bữa tối, bầu không khí vui vẻ của cả gia đình khiến tâm trạng của mọi người đều rất tốt.

Khói lửa bập bùng, nụ cười tràn ngập lòng người.

——

"Nhị ca! Rời giường! Mau dậy đi mua đồ! Buổi tối chúng ta sẽ ăn lẩu!" Sáng sớm, Bạch Hiển tràn đầy năng lượng đi chào hỏi các bậc trưởng bối trong nhà, rồi chạy thẳng vào phòng Bạch Quỳnh gọi người.

Trác Phong cùng Bạch Thành ở phía sau cười lớn, dù hai đứa có ghét nhau ra mặt, thì cảm tình của hai đứa nó luôn tốt.

Bạch Quỳnh ngái ngủ vươn tay ra khỏi chăn, "Này! Còn sớm như vậy, mấy giờ rồi?"

Hôm qua cả nhà họp mặt, lâu lắm mới ăn cơm cùng nhau, sau khi ăn cơm xong liền bắt đầu chơi, ngay cả Bạch Cảnh cũng bị hai em trai lôi kéo, ngay cả mấy con ngự thú cũng được thả ra ngoài chơi, mãi đến gần 12 giờ đêm, Bạch Thành liền đuổi người đi ngủ.

Bạch Hiển thấy hắn tỉnh, cũng không dây dưa, liền đi ra cửa gọi đại ca dậy, "Đã hơn 8 giờ rồi! Mau dậy đi!"

Phòng bên cạnh là của Bạch Cảnh, khi hắn mở cửa, bên trong được trang trí rất đơn giản, phong cách nghiêm túc nhưng vẫn toát lên vẻ thanh lịch, Bạch Hiển hoàn toàn không bị ảnh hưởng, quăng mình lên giường đại ca, "Đại ca? Đại ca tỉnh chưa?"

Con linh miêu trắng bên cạnh nghe thấy tiếng động liền lắc lư một sợi lông trên tai, ngáp một cái thật to, ánh mắt Bạch Hiển nhìn thấy mà thèm thuồng, lập tức ôm nó vào mà xoa nắn, xoa cho đến khi còn mèo lớn nằm ở trên giường vẫy đuôi, liền đánh thức Bạch Cảnh.

Bạch Cảnh khi rời giường có hơi khó chịu, nhưng đối tượng lại em trai nhỏ của mình, hắn chỉ có thể ngẩng đầu nhìn hai người đang vui vẻ nói: "Buổi sáng tốt lành tiểu Hiển."

"Chào buổi sáng, đại ca, mau dậy đi, chúng ta phải đi mua đồ ăn!" Bạch Hiển trực tiếp ôm mèo lớn ra cửa "Mau lên!"

Bạch Cảnh cười đáp, "Được~!

Khi Trác Phong nhìn thấy Bạch Hiển, thì hắn liền biến thành cái giá treo mèo, hai con mèo lớn treo trên người hắn, một con thì đứng ở trên vai hắn, một con thì lười biếng chiếm lấy cánh tay của hắn, đó chính là mèo báo và linh miêu.

Sau khi tới bên cạnh sofa, Bạch Hiển không chút do dự túm hai con xuống, vốn chỉ định ôm một con, không ngờ lúc đi ngang qua phòng Bạch Quỳnh thì bị mèo báo thấy được, lại không thể chỉ ôm con này mà không ôm con kia, đành phải ôm cả hai, cổ hắn thiếu chút nữa gãy.

Cả hai cùng nhảy xuống ghế sofa, sau đó lại đi qua cọ Trác Phong cùng Bạch Thành một chút, rồi lại đi tới chỗ Bạch phu nhân, chúng nó đều biết trong gia đình này phải tìm ai để có đồ ăn, thật thực dụng.

------------HẾT CHƯƠNG 50------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.