Chương trước
Chương sau
Vẫn là trùng tộc có tám chân như cũ, nó có thể đâm thủng một thân cây to bằng người chỉ trong vài phút bằng cách giơ đôi chân dài đầu tiên lên, đầu Bạch Hiển lại choáng váng, cả người run sợ đứng lên, túm Đường Trữ bên cạnh một cái——

Một quả cầu nọc độc bay qua cơ thể họ, ăn mòn cái hố trên mặt đất, phát ra âm thanh "xèo xèo", Đường Trữ lúc này mới phản ứng, lôi Bạch Hiển tránh trong bụi cỏ.

Bạch Hiển càng thêm căng thẳng, mọi giác quan trong cơ thể đều kêu gào "Chạy mau!", làm cho thân thể của hắn không thể bình tĩnh được, lôi Đường Trữ đứng dậy.

"Cái gì......?" Tim Đường Trữ đập thịch thịch khi bị kéo lên, thoát ra khỏi bụi cỏ, giây tiếp theo, một quả cầu độc đủ để nhấn chìm bụi cỏ phun ra từ bên cạnh.



Một con trùng tộc màu đen có diện mạo như heo rừng đang cố thủ trên cây, từ vị trí vừa rồi của họ, nó có thể dễ dàng giết chết bọn họ mà không cần di chuyển!

Đường Trữ định hỏi Bạch Hiển làm sao biết được lại cảm giác được tay bị kéo đi, đi vào một cánh rừng khác.

Bạch Hiển đổ mồ hôi đầm đìa, mặt đỏ bừng, kéo hắn chạy mấy trăm mét, cho đến khi xung quanh hoàn toàn yên tĩnh mới buông tay, ôm lấy đầu gối thở dốc.

Đường Trữ vừa định mở miệng, Bạch Hiển lại đứng lên, mím môi nói: "Đường ca, ta có thể cảm nhận được nguy hiểm sắp xảy ra!"

Xét thấy biểu hiện vừa nãy của hắn, Đường Trữ cũng có vài phần tin tưởng, bắt đầu quan sát tình huống xung quanh, Khiếu Thiên xuất hiện bên cạnh phòng thủ cho họ, cơ bắp toàn thân căng chặt, luôn trong trạng thái phát động tấn công, vô cùng đáng tin cậy.

Bạch Hiển chậm rãi khôi phục hô hấp, đồng thời triệu hồi Phao Phao long, một sinh vật nhỏ mềm xuất hiện khiến cho Đường Trữ hơi kinh ngạc, sau đó lại thấy được Phao Phao vỗ cánh bay bên cạnh Bạch Hiển, sau khi sử dụng thuật ẩn thân, cơ thể màu hồng nhạt của nó chậm rãi trở nên hư ảo, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

? ? ! ! ! Đồng tử của Đường Trữ đột nhiên phóng đại, cho nên đây là con ngự thú thứ ba của Bạch Hiển? Là một ngự thú hệ không gian?

Bạch Hiển dường như cảm nhận được sự kinh ngạc của hắn, mỉm cười với Đường Trữ, sau đó triệu hồi Mạc Tư cùng với Lam Giáng ra, bọn nó vừa xuất hiện liền đem hai người bảo hộ gắt gao, sự nhảy cảm của long tộc đối với nguy hiểm rất cao, vì vậy Bạch Hiển rất muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.

Dù có nhìn thì cũng chẳng thấy gì, Đường Trữ lập tức từ bỏ việc tìm kiếm, mang theo Khiếu Thiên cùng mấy con rồng chậm rãi di chuyển, tuy nhiên chưa di chuyển được 10m, dưới chân bọn họ đột nhiên chấn động, ngay sau đó vài con trùng tộc đột nhiệt nhảy ra khỏi mặt đất, hướng về bọn họ tập kích!

!

Bạch Hiển dẫn đầu tránh thoát, cộng thêm Phao Phao, tốc độ nhanh đến mức chỉ nhìn thấy tàn ảnh, hắn trực tiếp nhảy lên người Lam Giáng, Mạc Tư lập tức giang rộng đôi cánh tiến vào trạng thái chiến đấu, long diễm không ngừng được bắn ra.

Nhưng trùng tộc nổi tiếng là da dày thịt béo, chúng trực tiếp xuyên qua hỏa diễm tiến về phía Lam Giáng, Lam Giáng lập tức vung đuôi, đồng thời phun ra những mũi tên nước không ngừng ăn mòn bọn chúng.

Nhưng nhóm trùng tộc này lại là trùng tộc độc, Lam Giáng chỉ mới cấp 20 cản bản không tạo ra uy hiếp gì tới chúng nó cả, thay vào đó, cái đuôi lớn phủ đầy vảy có thể trực tiếp đánh bay chúng nó ra khỏi mặt đất.

Chẳng qua, không triệt hạ bọn chúng được, mấy con trùng càng ngày càng gần, mắt thấy bụng của Lam Giáng sắp bị cắn, Bạch Hiển liền âm thầm trốn thoát, khi trùng tộc chuẩn bị cắn Lam Giáng hắn liền đem nó thu hồi trở về, thân thể lập tức rơi xuống, thời điểm chuẩn bị rơi vào miệng trùng tộc, Mạc Tư liền bay tới tiếp được hắn, thoát khỏi trùng tộc đang vây quanh.

Cảm giác hồi hộp khiến cho Đường Trữ, người đang vật lộn với hai con trùng tộc bên cạnh, liền căng thẳng, hắn thở phào nhẹ nhõm khi Mạc Tư kịp thời bắt kịp Bạch Hiển, kết quả trùng tộc trước mặt đột nhiên mở miệng, phun nọc độc vào mặt của hắn——

"Tốc——" Đường Trữ cảm nhận được lực kéo trên lưng, ngay sau đó thân thể bay lên không trung, tận mắt nhìn thấy những gì xảy ra, nọc độc kia sượt qua mũi hắn, đánh vào lùm cây phía sau, bụi cây lập tức héo úa bắt đầu biến đen, chưa được mấy giây liền hóa thành một bãi nước đen. [xém bị hủy dung 😑]

Sắc mặt Đường Trữ càng lúc càng đen, cấp bậc nhóm trùng tộc này ít nhất phải từ cấp 15 đến 20, có mấy con còn vượt qua cấp 20, thậm chỉ còn có cảm giác áp bức từ trùng tộc trung cấp!

Khiếu Thiên lập tức cắn một con trùng đang bò tới, vừa định cắn đứt thì đầu của nó lại đột ngột quay lại, Khiếu Thiên sợ tới mức buông ra hướng về bên cạnh né tránh, trùng tộc cắn vào khoảng không, hai hàm răng của nó va chạm vào nhau phát ra âm thanh "dang!" rất vang dội, khiến Khiếu Thiên giật mình vội vàng né tránh.

Quay đầu lại nhìn thì thấy chủ nhân của mình đã thoát khỏi nguy hiểm, Khiếu Thiên bắt đầu phát huy, ngửa đầu thét dài một tiếng: "Ngao ô——", khí thế trên người tăng mạnh, cạnh mắt và miệng không ngừng tràn ra khí lạnh, ánh mắt lạnh như băng, tập trung nhìn kẻ địch của mình, gầm nhẹ một tiếng, băng ở dưới chân không một tiếng động lan ra một cách nhanh chóng.

Nhiệt độ không khí đột nhiên giảm xuống khiến cho tốc độ di chuyển của trùng tộc chậm lại, một số con còn đứng dậy và cố gắng trốn thoát nhưng chúng vẫn bị đóng băng thành những tác phẩm điêu khắc bằng băng, một số con còn lộ ra mặt và chân, trông cực kì ghê tởm.

Lam Giáng được Bạch Hiển triệu hồi, lập tức rơi xuống đất quất đuôi vào từng khối băng, biến chúng thành từng mảnh nhỏ, thị thể trùng tộc rơi đầy đất, hơi thở khó ngửi tràn ra toàn bộ khu rừng.

Các loại mùi hôi thối trộn lẫn vào nhau, Bạch Hiển nhịn rồi lại nhẫn, cuối cùng vẫn không thể nào chịu nổi quay đầu nôn khan, "Trời má ơi, mau chạy nhanh, mùi ở đây có thể hun chết người mất."

Đường Trữ bật cười khi nghe những lời này, "Nếu không, phải biết rằng ngự thú trung cấp cũng có các loại ngự thú dạng trùng, bao gồm cả ma thú dạng trùng, nhưng không phải tất cả đều dựa vào mùi hương này sao?"

Vẻ mặt Bạch Hiển ghét bỏ gật đầu, Đường Trữ buồn cười dẫn hắn tiếp tục tiến lên phía trước, đồng thời còn mở ra quang não kiểm tra định vị có sử dụng được không, kết quả như dự đoán, bản đồ cũng không mở được, Việt Trạch liền gửi tin nhắn tới: "Lão đại, các người ở bên kia sao rồi?"

Đường Trữ: Không có việc gì, gặp mấy con trùng, đã giải quyết xong.

Việt Trạch: Đừng lơ là, nơi này giống như còn có dạ trùng cùng nhuyễn trùng!

Đường Trữ lập tức kinh ngạc, vội vàng trả lời: Cái gì? Các người chắc chắn chưa?

Việt Trạch ở bên kia hình như gặp tình huống gì đó, trả lời vội vàng: Ừm......

Đường Trữ cau mày định gửi thêm tin nhắn, bên tai đột nhiên xuất hiện tiếng "Ong ong", đồng tử chấn động, quay đầu nhìn lại lập tức nhìn thấy một đoàn hắc vụ đáng hướng về phía bọn họ.

Nhìn kỹ một chút, cái này không phải hắc vụ? Đây là một nhóm trùng tộc loại nhỏ tụ tập lại một chỗ! Thân thể màu đen còn có vài đốm xám trên người, đôi cánh nhỏ bay vo ve, tần suất không rõ ràng.

Đường Trữ vung tay lên, Khiếu Thiên lập tức ngưng tụ một lớp băng dày ở phía sau bọn họ, Đường Trữ lập tức tóm lấy Bạch Hiển bỏ chạy: "Chạy mau! Đó là dạ trùng cùng nhuyễn trùng!"

Bạch Hiển cũng giật mình, lập tức thu hồi Lam Giáng, triệu hồi Mạc Tư hỗ trợ Khiếu Thiên, hai ngự thú một băng một hỏa, đồng thời phát động công kích lên đám dạ trùng, giết được không ít con.

Càng chạy Bạch Hiển lại càng cảm thấy nguy hiểm, có thể nào bọn họ chạy sai hướng rồi không? Chính là bao nhiêu hướng không gặp bọn dạ trùng này mà lại là hướng mà bọn họ chạy vậy.

Dạ trùng, có thân thể nhỏ như kiến bay, sống theo quần cư, mỗi lần tập kích chúng đều sử dụng hắc vụ để tiến hành, khả năng gặm nhấm của chúng không lớn nhưng lại thắng ở số lượng lớn, một đàn dạ trùng có thể ngay lập tức giết chết một con sơn dương, đáng sợ không phải số lượng của chúng nhiều, mà chúng cộng sinh với một loại trùng tộc khác – nhuyễn trùng.

Nhuyễn trùng trong thời gian ngủ đông giống như hạt gạo bám vào cơ thể của dạ trùng, thời điểm cùng dạ trùng tập kích bọn chúng sẽ rơi xuống cơ thể của sinh vật thể [cơ thể sinh vật], có thể nhanh chóng tiến vào cơ thể của sinh vật thể, chúng sinh sôi một cách nhanh chóng bằng cách hút máu của vật bị ký sinh, trừ khi vật bị ký sinh cắt bỏ nơi mà bọn chúng ký sinh, không thì thời điểm bị bọn chúng ký sinh gần như không có cơ hội sống sót.

Phàm là gặp gỡ lưỡng chủng trùng tộc này thì đội ngũ sẽ bị tổn hại nặng nề, lòng Bạch Hiển dần dần trầm xuống.

Phía sau là Khiếu Thiên cùng Mạc Tư cũng là vừa đánh vừa lui, việc vận dụng năng lực một cách liên tục như vậy khiến cho lực lượng trong cơ thể bọn nó không ngừng giảm xuống, cả hai không thể tiến hành công kích phạm vi rộng như lúc đầu nữa, dạ trùng bắt đầu phá vỡ phòng ngự của chúng nó.

Băng vỡ, dạ trùng lao tới, mùi xác động vật bị ngọn lửa thiêu đốt không ngừng xông vào mũi của bọn họ, điều đó có nghĩa là khoảng cách bọn nó tới chỗ bọn họ ngàng càng gần!

Bạch Hiển liều mạng suy nghĩ, không thể nào, hắn chính là khí vận chi tử, như thế nào có thể nhanh như vậy chết tại đây chứ, khẳng định có biện pháp để giải quyết!

Thiết lập nhân vật này có thể lập tức phát huy vai trò của mình trong trường hợp khẩn cấp không?!

Vừa mới nảy ra ý tưởng, cái cây trước mắt lại đổ sập xuống, khung cảnh quen thuộc khiến tim tan nát.

Bạch Hiển cười khổ một tiếng: "Ca, thật sự xin lỗi ca, nếu không phải mang theo ta thì không chừng ngươi có thể thoát ra ngoài." Sẽ không bị người đáng chết liên lụy dẫn đến tình trạng này.

Đường Trữ kéo hắn đến trước mặt hắn, cực kì nghiêm túc nói: "Ngươi nói gì vậy, ta là đội trưởng! Che chở cho ngươi là điều ta nên làm! Huống hồ, không cần bi quan, nói không chừng có thể xoay chuyển tình thế?"

Thái độ của hắn rất nghiêm túc, Bạch Hiển cũng thoải mái một chút, cười trả lời: "Vậy tại sao không cầu nguyên bọn dạ trùng có thể trong nháy mắt rời ra xa chúng ta mấy trăm mét đi?"

Nói xong, Bạch Hiển thu liễm ý cười của mình, ngọa tào? Ngọa tào! Không phải hắn còn một con long tể thứ tư hay sao!

Đường Trữ khó hiểu nhìn hắn, Bạch Hiển nở một nụ cười ngọt ngào: "Ca, nếu ta nói ta còn một con ngự thú, người sẽ không để ý, đúng không?"

Đường Trữ: ......? ? ?

Bọn dạ trùng ở phía sau sắp tới, Khiếu Thiên cùng Mạc Tư gấp gáp gầm lên, muốn chủ nhân của bọn họ mau chóng chạy nhanh né xa chỗ này, Bạch Hiển trực tiếp ở biển tinh thần phát mệnh lệnh cho Mạc Tư, chỉ thấy mắt Mạc Tư sáng lên, đứng dậy rít gào, phun ra một ngụm long diễm cuối cùng.

Đàn dạ trùng đã có biện pháp ứng phó, chúng nó nhanh chóng tản ra xếp thành đội hình để giảm thiểu thương vong, sau khi long diễm biến mất, lập tức bay thẳng về hướng của bọn họ.

Bạch Hiển nắm chặt tay, hai mắt trợn to, không ngừng điên cuồng tính toán khoảng cách của hai bên——

Rốt cuộc, thời điểm hắc vụ cách bọn họ chưa quá ba mét, Bạch Hiển khép mắt, triệu hồi ngọc bích, một con rồng nhỏ kết hợp giữa Tấn Mãnh Long cùng Bá Vương Long xuất hiện trước mặt bọn họ, tích tụ đan điền.

"Rống——!"

Một tiếng gầm vang khắp khu rừng, đừng nói tới dạ trùng cùng nguyễn trùng ở khoảng cách gần, hai người đứng phía sau Bạch Hiển hoàn toàn chấn động, bên tai vang lên một tiếng ù tai lộn xộn.

Đường Trữ là người đầu tiên khôi phục, hai mắt không thể tin được nhóc con được bao phủ toàn vảy kia, giống như những viên ngọc lục bảo, nó chỉ cao bằng một người, nhưng tiếng gầm của nó giống như một con ngự thú cấp 60 trở lên? ?

Hơn nữa Bạch Hiển hắn có tới 4 con ngự thú!! Hắn mới bao nhiêu tuổi cơ chứ! Mới lập khế ước với ngự thú bao lâu cơ chứ! Hơn nữa còn là với ngự thú long tộc nữa!!

Thế giới quan của Đường Trữ lập tức sụp đổ, nhưng chính tại thời khắc này, trùng tộc từ trong rừng vọt ra, không chút lưu tình hướng về phía bọn họ quơ lưỡi đao.

---------------

Truyện được dịch với mục đích phi thương mại và chưa được sự cho phép của tác giả

Chỉ có tại WordPress "kat5110.wordpress.com" và Wattpad "@Kat_5110"

------------HẾT CHƯƠNG 47------------

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.