Bạch Hiển nhìn xung quanh, trong lòng có chút khẩn trương, hình như gia đình này là một gia tộc giàu có có phải không? Trước mắt còn không biết tình huống, có chút lo lắng, trong đầu suy nghĩ một chút, tiếp tục giả ngu, tùy cơ ứng biến vậy.
Bất tri bất giác, xe dừng lại, quản gia xuống xe trước mở cửa: "Thiếu gia, chúng ta về rồi."
Bạch Hiển lúc này mới phát hiện ra bọn họ đã sớm đi qua cửa chính, đứng ở bên cạnh đồng cỏ,
"Tiểu Hiển!"
Một âm thanh trẻ tuổi vui vẻ vang lên, Bạch Hiển ngẩng đầu, đó là một thanh niên giống hắn đến 7 phần, theo sau là 3 người, hình như là hai thiếu gia còn lại của Bạch gia và vợ của chủ nhân nơi này.
Bạch Hiển còn chưa kịp chào hỏi thế nào, đã nhìn thấy sắc mặt chàng trai trẻ thay đổi, lập tức lo lắng chạy tới đứng trước mặt hắn, nhẹ nhàng dỗ dành:
"Hiển Hiển! Không có linh thú cũng không sao, mèo của nhị ca có thể cho ngươi chơi"
Sau đó mấy người phía sau cũng nói:
"Tiểu Hiển, con mèo trắng của mẹ từ nay là của con, con không cần lo lắng bị người khác bắt nạt."
"Con cũng có thể cưỡi mèo lớn của cha."
"Ngao ô!" Một con mèo trắng lớn xinh đẹp với đôi tai dài cọ xát vào chân hắn.
Bạch Hiển đứng ở sân trước của nhà mình rộng hơn mười mét vuông, nhìn về phía trước, một con sơn miêu nhạy bén và linh hoạt, một con sư tử trắng tao nhã và điềm tĩnh, con sư tử lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-tinh-te-chan-hung-long-toc/3427397/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.