Nhìn thấy chủ nhân đi ra từ trong phòng, Hoa Linh kinh ngạc đến mức suýt nữa rớt cằm. 
Chỉ thấy Trình Tố Tích đã thay một chiếc váy dài xanh biếc, khi xoay người làm cho làn váy xòe ra, lộ ra lụa mỏng màu trắng ở trong, giống như những gợn sóng dập dờn trên mặt hồ. Bên hông được thắt bằng một sợi dây mỏng, dáng vẻ cao ráo yểu điệu được hiện rõ không thể nghi ngờ. Thác tóc đen như tơ lụa được tùy ý buộc lên bằng dây cột tóc, vài sợi tóc lộn xộn rơi bên thái dương, linh động lại tùy ý. 
Để không bị người khác nhận ra, đường nét trên khuôn mặt Trình Tố Tích đã được thay đổi một ít, nhưng đôi mắt kia vẫn trong veo như làn nước mùa thu, khiến người khác gặp xong khó quên. 
Trong lúc nhất thời Hoa Linh nhìn đến ngây người, chỉ cảm thấy những từ ngữ tốt đẹp nhất trên đời này cũng không thể diễn tả hết vẻ đẹp của chủ nhân. 
Yến Hàn tiến lên đánh giá bạn tốt một phen, cảm thấy còn thiếu chút gì đó, nàng suy nghĩ, lấy ra một đôi khuyên tai ngọc trai từ trong túi Càn Khôn, đeo lên cho Trình Tố Tích. 
"Thế nào, cũng không tệ lắm phải không?" 
Trình Tố Tích vung tay lên, gọi ra một mặt kính bằng nước, nhìn một chút rồi nhận xét: "Quả thật không tệ." 
Tuy rằng trước đây Trình Tố Tích thường mặc trang phục kiếm tu cho dễ di chuyển, nhưng bây giờ đã khoác lên mình một bộ váy lụa, cũng không nhìn ra một chút tách biệt nào. Chẳng qua khí chất trầm ổn lãnh đạm của nàng, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-tien-tong-lam-than-thu/241663/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.