Khi rời khỏi Bích Xuân Các, Trình Tố Tích vươn tay về phía Yến Sương. 
Yến Sương sửng sốt: "Gì vậy?" 
"Mật hoa đào." 
Khinh bỉ liếc mắt, Yến Sương móc ra cái bình đựng chè hoa đào vừa rồi ném cho Trình Tố Tích, "Nuông chiều như vậy, sau này vật nhỏ kia chắc không leo lên trên đầu ngươi luôn đi!" 
"Chíp!" Hoa Linh kháng nghị chíp một tiếng. 
Nàng sẽ không có đâu! 
"Hoạt bát chút cũng không có gì không tốt." Trình Tố Tích không khách khí thu bình ngọc vào, "Cảm tạ!" 
"Đi mau, đi mau, đi mau!" Yến Sương phất tay, "Sớm muộn gì cũng bị chủ sủng các ngươi tức chết." 
...... 
Rời khỏi Bích Xuân Các, Trình Tố Tích chiếu theo chỗ ở Trương lão hán ghi lại, một đường đi về phía Tây thành phố. 
Hoa Linh thấy công trình kiến trúc trước mặt ngày càng đổ nát, có chút bất an "Chíp chíp" hai tiếng. 
Nhận ra được cảm xúc của nàng, Trình Tố Tích nói: "Nơi đây là khu vực người bình thường sinh sống, không có phồn hoa như khu chợ được." 
Ở trong thành Vĩnh An, cho dù là tu sĩ cấp thấp nhất, cũng có địa vị cao hơn người bình thường. Cho nên, hai cha con Trương lão hán một người già một người bị thương, hiển nhiên không thể nào ở trong trung tâm thành được. 
Nhưng mà ở đây cũng quá kém rồi đi...... 
Hoa Linh thở dài trong lòng, mặc dù nói bản thân mình đã bị khai trừ khỏi nhân tịch*, nhưng thân là Thần Thú, lại có chủ nhân bảo vệ, mỗi ngày trôi qua không buồn không lo. Nếu như ban đầu xuyên thành người bình thường, không chừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-tien-tong-lam-than-thu/241658/chuong-17.html