Gió mạnh trên đỉnh Tiên Miểu Phong thoáng ngừng lại, tuyết hoàng hôn trong tiết trời lạnh lẽo, có hai người một đen một trắng cầm kiếm đánh nhau say sưa.
Mười lăm phút sau, trường kiếm trong tay bóng người bạch y bị đánh rớt, lui về phía sau vài bước giữ vững thân thể.
"Không đánh, không đánh!" Vân Sanh nhặt trường kiếm lên, xoa xoa cánh tay đau nhức, "Sư huynh ngươi ra tay quá độc ác!"
Vân Mạc hừ lạnh một tiếng, "Nuông chiều từ bé, lười nhác thành thói! Nếu lại như vậy, ta liền đúng sự thật bẩm báo phong chủ, đưa ngươi đi Thiên Phong Nhai khổ* tu."
[*đau khổ, khổ luyện]
Vân Sanh lập tức sợ tới mức giật mình một cái.
"Thiên Phong Nhai" là nơi có địa thế hiểm trở nhất trong Tiên Miểu Phong, đỉnh núi đâm lên chín tầng mây, nhìn xuống vực sâu, làm người ta cũng phải khiếp sợ. Ngoại trừ cái này ra, bởi vì tính chất đặc biệt của nham thạch ở Thiên Phong Nhai, dẫn đến cả sườn núi không có chút hoa cỏ cây cối, càng không có chim bay cá nhảy nào cả. Nói là "Nơi ngay cả phân chim cũng không có" cũng không khoa trương chút nào.
Khổ tu ở đây, quanh năm chỉ có thể nghe được tiếng gió tiếng mưa rơi. Chỉ còn lại một mình cô đơn giữa trời đất, loại tính tình thích náo nhiệt không thích yên tĩnh như Vân Sanh, ngây ngốc một ngày cũng đã chịu không nổi.
Đang chuẩn bị xin sư huynh khoan dung, chợt nghe một hồi tiếng chuông hùng hồn truyền đến từ phương xa.
Vân Sanh giật giật lỗ tai, "Chuông Thanh Hoa? Chưởng môn triệu tập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-tien-tong-lam-than-thu/241646/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.