Khang Nam sắc mặt thay đổi.
Cái mùi này khiến cậu nhớ đến một lão nhân mà cậu đã từng gặp ở một ngôi làng nhỏ miền núi trong quá trình giúp đỡ người nghèo. Bà lão kia đã hơn 70 tuổi, con cái không ở bên, chỉ có đứa cháu gái khoảng 5 - 6 tuổi cùng sinh sống với bà. Bà lão trên đùi có tàn tật, đứa cháu còn quá nhỏ, nhà cửa không dọn sạch sẽ nên mùi chua thối...
Không, cái mùi chua thối phảng phất thoang thoảng mà cậu ngửi thấy bây giờ còn hơn gấp hàng trăm lần bà lão và đứa cháu gái tội nghiệp, thậm chí còn khó có thể diễn tả được —— cậu hoài nghi lầu 1 biến thành một cái hố rác.
Char phát hiện ra tình trạng bất thường của cậu, hắn khịt mũi. Khi Khang Nam tiếp tục bước xuống với vẻ ngoài đoan chính, dáng dấp đại nghĩa ngang nhiên, hắn lòng tốt đưa cho cậu một chiếc khăn tay.
"Bệ hạ, dù sao nơi đây cũng toàn là nô lệ, mùi vị không được tốt lắm."
Khang Nam vốn dĩ muốn cự tuyệt, nhưng về sau nghĩ rằng chính mình không còn là cán bộ giúp đỡ người nghèo nữa mà là quốc vương, nên là che giấu bản thân một chút. Cậu nhận lấy chiếc khăn tay và nói tiếng cảm ơn, sau đó nhanh chóng bịt kín mũi và miệng lại.
Tình cảnh của bọn đầy tớ tồi tệ hơn cậu tưởng tượng.
Phía tây của lâu đài là phía bị phá hủy nhiều nhất, các sảnh phía đông và tây được cung cấp cho khách mời nghỉ ngơi hoặc là nơi thay quần áo. Mặc dù nguyên thân sợ nô lệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-the-gioi-ma-phap-lam-xay-dung/169192/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.