Năm xưa không biết vì nguyên do gì, lúc nhà kho bị nổ không nổ chết Triệu Hân Hân. Nhưng vì khoảng cách gần, vì thế tai bị điếc.
Triệu Kiện và Lâm Uyển tìm được con gái mình ở viện phúc lợi.
Trên thực tế, căn bản không cần đi tra lại thông tin cụ thể của con gái cũng không cần so DNA, vừa nhìn liền biết là con của Triệu Kiện. vì cô bé vô cùng giống với Lâm Uyển.
Tuy rằng trong mắt người ngoài, đứa trẻ bị bắt cóc lại bị điếc là một việc không vui vẻ gì. Nhưng đối với hai vợ chồng Triệu Kiện mà nói, đây lại là tin tức tốt nhất mà bọn họ có được trong đời.
Bọn họ thời gian này đã từng tưởng tượng tới tao ngộ của con gái, con gái có khả năng bị bán tới nơi núi sâu, ở đó làm trâu làm ngựa. Hoặc là bị người ta nuôi lớn bán cho người khác làm vợ nuôi từ bé. Cũng có thể là, bị người ta đánh gãy tay chân đi ăn xin...
Chỉ là bị điếc, đối với bọn họ mà nói, thật sự là chuyện may mắn trời ban cho.
Năm đó, Triệu Hân Hân ở bên đường được một đôi vợ chồng nhặt về, giao cho cảnh sát. Lý do là vì đôi vợ chồng kia gia đình không dư giả, nên không nuôi dưỡng cô bé.
Sau này cảnh sát đưa cô tới viện phúc lợi.
Ở đây, vừa ở liền mười hai năm. Cô bé tuy rằng không nghe được, nhưng vẫn đi học như những đứa trẻ bình thường khác. Có người từ lúc nhỏ đã dạy thủ ngữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-taobao-tinh-nhan-duyen/2110633/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.