"Không ngờ anh lại là nhân viên của Tập đoàn Hàn thị." An Hải Trân kích động nói, "Trước đây tôi đã muốn trả tiền cho anh, nhưng lại chưa có cơ hội. Anh cũng không để lại số điện thoại, tôi còn cho là cả đời này đều phải nợ ân tình của anh đấy."
"Không cần đâu, không có bao nhiêu tiền, cô bình an là được." Trương Đằng nói.
"Không không, cần chứ, tiền vẫn cần phải trả lại." An Hải Trân kiên trì nói.
Trương Đằng lại không muốn dừng mãi ở vấn đề này, tốn bao nhiêu tiền cậu ta cũng không nhớ nữa, chỉ nhớ là không đáng bao nhiêu.
"Đúng rồi, cô cũng là nhân viên của Tập đoàn Hàn thị sao, tôi trước đây sao lại chưa từng thấy cô?"
An Hải Trân lắc lắc đầu, có chút xấu hổ nói: "Còn chưa phải, tôi hôm nay là đến phỏng vấn, còn không biết kết quả sẽ như thế nào."
"Cố lên, khẳng định không có vấn đề gì." Trương Đằng an ủi.
An Hải Trân cười nói: "Ừ, tôi sẽ cố gắng. Ai da, nói không chừng sắp đến tôi rồi, không được tôi phải đi đây. Đúng rồi, anh cho tôi biết số tài khoản của anh, tôi gửi tiền chuyển cho anh."
Trương Đằng đáp: "Không cần đâu, không bao nhiêu tiền mà."
"Không được không được, nhất định phải đưa tôi."
Trương Đằng nhìn dáng dấp kiên trì của cô gái nhỏ trước mặt, đáp: "Được."
Chờ sau khi An Hải Trân đi khỏi, Trương Đằng nhìn điếu thuốc đã tắt trong tay, lắc lắc đầu. Cảm thấy tâm tình của bản thân dường như tốt hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-taobao-tinh-nhan-duyen/2110611/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.