Hứa Lang cảm giác cánh tay bên hông của mình càng ngày càng siết chặc, chặc đến nỗi cậu cảm thấy khó chịu, nhưng mà nếu đẩy hắn ra thì sẽ khiến cho Tống Dịch Hành một lần nữa lâm vào điên cuồng.
Cúi đầu nhìn nhìn Tống Dịch Hành đang chôn đầu vào cổ mình, cơ thể to lớn gần như gấp đôi so với cậu kia cứ như đang chôn vào lòng ngực của cậu luôn vậy, mái tóc mềm mại ở trên mặt nhẹ nhàng quét qua, Hứa Lang há miệng thở dốc, "Chúng ta có thể đổi tư thế một chút được không? Anh ôm em có hơi chặc."
Sau khi nghe được lời nói của Hứa Lang, cánh tay Tống Dịch Hành quả nhiên buông lỏng ra, sau đó nằm cả người lên cơ thể của cậu, Hứa Lang chống đỡ không nổi cơ thể của Tống Dịch Hành, cứ như vậy nằm ở trên giường, hô hấp giao triền.
Tống Dịch Hành duỗi tay sờ sờ mặt của Hứa Lang, động tác ôn nhu, sau đó chỉ thấy con ngươi của hắn một thâm, đôi môi hắn cường ngạnh chạm vào môi của cậu.
Một trận 'mưa rền gió dữ', Hứa Lang bị hôn đến đến thở không nỗi, trước mắt bắt đầu thấy đầy sao vây quanh, cậu duỗi tay đẩy đẩy Tống Dịch Hành, nhưng được đến lại là một trận 'mưa rền gió dữ' tiếp theo.
Sau một lát, hai người dứt ra, Hứa Lang nghiêng đầu, đỡ ngực há mồm thở dốc.
Đôi mắt Tống Dịch Hành đỏ đậm nhìn Hứa Lang, đôi chân đặt ở cuối giường bắt đầu run rẩy.
"Em ổn chưa?" Tiếng nói trầm thấp khàn khàn của Tống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-pham-toi-hien-truong-lieu-hung-thu/2536517/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.