Bóp tiền màu nâu lúc ẩn lúc hiện trước mặt Hứa Lang, mặt trên còn có một chút mùi hương thanh nhã.
Hứa Lang dựa vào ánh sáng mờ nhạt của đèn đường, nhìn bóp tiền trước mặt, đột nhiên, đầu của cậu co rút đau đớn, bóp tiền màu nâu chợt lóe mà qua trong đầu cậu, đồng thời hiện lên còn có âm thanh quen thuộc của mình, "Hắn chắc chắn sẽ thích."
Rốt cuộc là ai sẽ thích? Hứa Mộng Lâm mua cái gì? Bóp tiền?
Hứa Lang nỗ lực mà quơ quơ đầu, đau đớn trong đầu có hơi giảm bớt.
Lục Hân nắm bóp tiền trong tay, đôi mắt không có bất kỳ cảm xúc gì mà nhìn Hứa Lang đang giãy giụa, nửa ngày sau, khóe miệng của hắn hơi hơi giơ lên, gọng kính vàng kim nhấp nháy lấp lánh.
Hắn bỏ bóp tiền vào lại trong túi.
Tiến lên một bước, hảo tâm mà ôm thân mình đang lắc lư lay động của Hứa Lang vào trong lòng ngực của mình, "Đau đầu?"
"Ừ, rất đau." Giọng của thanh niên khàn khàn, hơi có một tia rên rỉ làm thân mình của Lục Hân cứng đờ, hầu kết của hắn di chuyển lên xuống, trong lúc ngay cả hắn cũng không chú ý, cánh tay của hắn đã tham lam mà ôm chặt cậu.
Hắn không có phát hiện, ánh mắt của chính mình đã bán đứng hắn, nơi đó tràn ngập cảm tình hoàn toàn tương phản với sự bình tĩnh, lạnh nhạt bên ngoài của hắn.
"Vậy để tôi đưa cậu về nhà?"
Hứa Lang gật gật đầu, mặc cho chính mình dựa vào trong lòng ngực của Lục Hân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-pham-toi-hien-truong-lieu-hung-thu/2536477/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.