Chương trước
Chương sau
Bên kia, Tống Lê cũng lục tục có mấy khách hàng bị mùi thơm hấp dẫn đến, một vài khách hàng cũ lần trước, những người này không một chút do dư liền mua, cũng có người chỉ quan sát, cảm thấy giá cả quá đắt. Cũng có người vì mùi thơm của món ăn quá câu người, không chờ nổi muốn mua để nếm thử.

Lần trước thanh niên tên Trương Bằng kia cũng tới. Hắn ta đối với Tống Lê cảm kích không thôi : “Bà chủ, lần trước tôi ăn bát hoành thánh kia của cô, cảm giác quả thật ăn quá ngon đi. Đó là món mà tôi cảm thấy ăn ngon nhất từ trước tới nay. Hôm đó tâm trạng của tôi rất tốt, cả ngày đều tràn đầy sức lực. Cô không biết đấy thôi, có một tấm ván gỗ thiếu chút nữa đập đến người tôi. Chính tay tôi đã chống lại được. Bà chủ, mì trộn này cùng canh trứng gà cho tôi mỗi thứ một phần!”
Tống Lê cười đưa cho hắn một phần ăn, Trương Bằng bưng chén liền ngồi lên ghế gấp nhỏ mà Tống Lê mang ra.

Hắn hồng hộc mà ăn từng đũa mì lớn, đầu lưỡi đến toàn thân đều bị vị ngon của món ăn làm cho kinh diễm!

Tương thịt bò mềm mại ngon miệng, thơm lừng bốn phía, một ngụm ăn xuống, môi răng vẫn còn lưu lại hơng thơm, nước sốt béo nộn dư vị vô cùng. Món mì xé tay lại càng ngon miệng hơn nữa, ăn lên một miếng chính là hưởng thụ.

Trương Bằng nhìn một chén khác đang cầm trong tay, trong chén có mấy đoá hoa màu vàng xinh đẹp vô cùng, chính là canh trứng gà hắn mua. Hắn liền mòm to uống lên, rầm một chút, canh trứng gà nuốt xuống bụng, Trương Bằng liền hoài nghi nhân sinh!

Đây là canh trứng gà sao? Đây là sao? Hắn thật sự muốn khóc!


Sao có thể là canh trứng gà, canh này uống ngon như vậy, như thế nào có thể là canh trứng gà, đây phải là canh thần tiên đi!

Món canh kia thơm nồng, mang theo vị ngọt thanh, khi uống lên còn cảm nhận được một chút vị thịt, còn có hương vị của tôm khô… nói chung hương vị cực kỳ phong phú, dư vị kéo dài, làm cho người ta khi uống lên, một lần đều cảm thấy khó quên.

Buối sáng hôm nay, Tống Lê chuẩn bị mười lăm phần ăn, một lát sau cô đã bán xong rồi. Tống Bằng ăn xong phần của mình, hắn cầm chén đưa qua, còn có chút chưa đã thèm lên tiếng : “Tôi có người bạn còn muốn ăn, có thể phiền cô bán cho tôi thêm một chén nữa…”

Tống Lê nhấp môi cười: “Người bạn từ trên trời sao? Một phần như vậy anh hắn là đã ăn no, lần sau tôi còn bán nữa.”

Trương Bằng đúng là đã ăn no, nhưng cái loại cảm giác bụng no đầu óc vẫn còn muốn quả thật rất khó kiềm chế. Nghe thấy Tống Lê nói như vậy, hắn cũng chỉ có thể gật đầu : “Tốt thôi, ngày mai tôi lại đến chỗ này mua đồ ăn của cô!”
Hắn nói xong liền đi rồi, nhưng lại không phải đi nhà xưởng, mà là tính toán đi tìm gia đình có cô gái mà hắn nghe được là bị rơi vào trong sông. Hắn muốn đem toàn bộ những gì mình nhìn thấy vào buổi tối hôm đó nói cho bọn họ biết.

Mà Tống Lê đã bắt đầu đẩy xe đẩy tay về nhà, bời vì toàn bộ đồ ăn cô đã bán xong rồi, cho nên xe cũng không quá nặng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.