Trong tiềm thức Tống Lệ cũng biết, chính mình tạm thời chỉ có thể ở lại thế giới này mà thôi. Suy nghĩ cẩn thận, cô bắt đầu nghiêm túc đánh giá một vòng căn nhà mình đang ở, rồi sau đó đã đưa ra một kết luận.
Cha mẹ thân sinh của mình ở thế giới này thật sự rất nghèo. Ít nhất là kém khá xa so với căn nhà của Lâm gia.
Thậm chí, lúc ba Tống Diệu Quố làm cơm lúc chiều, cô còn nghe được âm thanh trà sát của ống múc gạo với đáy lu. Cô chỉ sợ, hiện tại Tống gia nghèo đến mức, ngay cả gạo ba mẹ cũng mua không nổi.
Giống như ở trong sách đã viết, Tống gia vì để cho Lâm Nhã Nhu bệnh tật ốm yếu từ nhỏ xem bệnh nên đã sớm háo không toàn bộ gia sản.
Nhưng ngày tháng vẫn là muốn tiếp tục.
Tống Lê muốn sống ở nơi này thật tốt, cô hy vọng, mẹ Vương Thải Hà ôn nhu từ ái thân thể có thể khoẻ mạnh lên, hy vọng ba Tống Diệu Quốc vụng về nhưng vẫn vì cô mà tiến bếp nấu ăn sẽ không gặp phải tai nạn xe cộ vào tháng sau. Ngô, còn vị anh trai của cô trong truyền thuyết đương vai ác Tống Hà kia, vài cái gì anh ấy nhất định phải làm vai ác đâu?
Không chờ cho Tống Lê suy nghĩ cẩn thận, cô đã bị đệm chăn mềm mại làm cho thoải mái hoàn toàn chìm vào trong mộng đẹp.
Lúc này, bên phòng cách vách, Vương Thải Hà cùng Tống Diệu Quốc lại không ngủ được.
Trái tim của Vương Thải Hà thịch thịch thịch nhảy, cực kỳ không thoải mái: “Diệu Quốc, ông biết không? Bên Lâm gia muốn tố cáo chúng ta, bọn họ nói, lúc trước là do vợ chồng mình cố ý ôm sai con. Ha, Nhã Nhu khi còn nhỏ, bác sĩ nói con bé không sống quá ba tuổi, mấy năm nay, hai chúng ta vì con bé trả giá nhiều như vậy, kết quả con bé lại căn bản không phải là con gái ruột của chúng ta.” Tống Diệu Quốc ôm bà, cũng cảm thấy phẫn nộ trong lòng, cảm giác được một loại vô lực.
“Để cho bọn họ đi tố cáo đi, chúng ta làm người chính đáng, không sợ bóng tà. Liền tính bọn họ không tố cáo, tôi cũng phải đi tra lại, chuyện này đến tột cùng là như thế nào? Nếu không phải ôm sai hai đứa nhỏ, chúng ta đâu cần vì chiếu cố cho Nhã Nhu đã tự trách đau lòng nhiều năm như vậy? Tiểu Lê tuy rằng nhu nhược, nhưng thân thể con bé lại khoẻ mạnh. Chúng ta thua thiệt Tiểu Lê, nhưng không thua thiệt Lâm gia.”
Hai vợ chồng, một đêm chưa ngủ.
Sáng sớm 7 giờ, lúc Tống Lê trợn mắt có chút phát ngốc trong chốc lát. Ngoài cửa sổ, nắng sớm mờ mờ, có tiếng kêu thanh thuý của chim chóc, gió thổi làm cho lá cây trong viện vang lên xôn xao. Mơ hồ truyên tới tai cô âm thanh hàng xóm cách vách đang ở trong sân rửa mặt. Tống Lê lúc này mới phản ứng lại. hiện giờ nàng đang ở thời đại những nhăm 80. Đây là một cái thế giới chân thật mà lại ấm áp, có hoa cỏ, cây cối, nhà cửa, giường đệm, có cha mẹ, hàng xóm, có ăn uống.
Không có bỗng nhiên có bom rơi xuống, không có hỗn loạn gió cát cuồng liệt, không có đói bụng mà suy yếu, cũng không có ngủ mười phút đã bị đánh thức đến phát điên.
Chính là, tướng quân đâu……
Tống Lê trong đầu chợt lóe mà qua, nhưng thực mau cái loại suy nghĩ này liền tựa như một sợi ý thức mà cô không nắm bắt được, đã bị gió thổi cho tiêu tán.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]