Tống Lê chỉ nhớ rõ, bản thân đang tránh đầy trời gió cát trong một căn nhà đá, cô đem một lọ dinh dưỡng dịch cuối cùng của mình đưa cho tướng quân.
Cả người tướng quân đều là vết thương, giọng hắn khàn khàn hỏi cô một câu: “Cô có nghĩ đi đến một nơi không có chiến loạn hay không, có thể ngủ ngon, ăn được đồ ăn chân chính?”
Đã lưu lạc ở mạt thế mười năm, đương nhiên Tống Lê muốn đi. Cô nhẹ gật đầu, còn chưa trả lời ra tiếng, đã mất đi ý thức.
Đến khi tỉnh lại, cô trợn mắt nhìn vách tường loang lổ dán đầy báo chí. Bàn gỗ cũ kỹ, trên mặt bàn có để một phích nước nóng, rồi còn có tách trà màu đỏ…
Trong đầu Tống Lê một loạt ký ức mãnh liệt truyền đến. Cô rất nhanh đã nhận thức một việc, cô đã rời xa mạt thế. Cô xuyên vào trong một quyển niên đại văn có tên 《 Những năm 80 kiều mềm mỹ nhân 》. Ở trong cuốn sách này, cô là thân muội muội sớm chết của đại vai ác Tống Hà.
Nữ chủ Lâm Nhã Nhu cùng cô là bị ôm sai mười tám năm, thật giả thiên kim.
Trong cuốn tiểu thuyết này, Tống Lê là nhân vật chết đầu tiên, sau khi nàng chết không lâu, cha mệ Tống cũng bị tai nạn mà theo cô. Một năm sau, Tống Hà vì giận dỗi cha mẹ rời nhà trốn đi đã trở lại nhà họ Tống. Hắn trở về, lại chỉ nhìn thấy, ba khối bài vị lạnh băng, từ đây, Tống Hà liền hận nữ chủ chính là Lâm Nhã Nhu.
Hắn dùng hết lực lượng một đời của mình, cùng nữ chính Lâm Nhã Nhu đối nghịch, thẳng đến một chương cuối cùng, hắn bị nam nữ chủ hợp lực phản sát.
Nhà họ Tống hoàn toàn trở thành một nhà pháo hôi.
Tống Lê còn chưa kịp nghĩ lại giữa ca ca Tống Hà cùng Lâm Nhã Nhu có cái gì yêu hận tình thù, liền nghe được tiếng khóc nức nở rất nhỏ từ ngoài cửa truyền vào, cùng với lời an ủi của vài vị đại thẩm hàng xóm.
Mẹ Tống Vương Thải Hà sắc mặt tái nhợt, tay vịn khung cửa: “Đứa nhỏ này lần đầu tiên trở về nhà của chúng tôi, cửa đều còn không có tiến, thật không nghĩ tới thế nhưng sẽ xảy ra chuyện như vậy……”
“Ai nha, Thải Hà, tuy rằng nói sự tình ôm sai năm đó không ai nghĩ phát sinh, nhưng nếu đã xảy ra, ai cũng không có cách nào. Vạn nhất con bé không chịu đựng được, cũng chỉ có thể trách con bé bạc mệnh a. Cô nuôi nấng Nhã Nhu mười tám năm, luận cảm tình vẫn là cùng Nhã Nhu thân thiết hơn một ít, sau này các ngươi Nhà họ Tống cùng Lâm gia đều một khối đau Nhã Nhu, không phải cũng khá tốt sao?”
“Chính là, Thải Hà, cô cần phải nghĩ thoáng chút, chúng ta đều là nhìn Nhã Nhu lớn lên, Nhã Nhu tuy rằng không phải con gái ruột của cô, nhưng là đứa bé tốt do chính tay cô nuôi dạy từ nhỏ đến lớn. Tôi cùng cô nói, tôi nghe người bên Lâm gia nói, sở dĩ Tiểu Lê nhảy sông là bởi vì chê trong nhà họ Tống không có tiền như Lâm gia. Con bé không muốn trở về, dưới sự tức giận liền nhảy sông. Con bé chê nghèo yêu giàu, nơi nào so được với Nhã Nhu a? Nhã Nhu trước khi đi còn khóc cùng chúng ta nói, về sau vẫn là sẽ thường xuyên trở về xem các ngươi.”
Vương Thải Hà sắc mặt thay đổi lại biến, nhớ tới sự tình đã xảy ra nhiều năm như vậy.
Bà chưa bao giờ nghi ngờ Nhã Nhu không phải là con gái đẻ của mình, cho nên, mấy ngày trước, bỗng nhiên biết được, lúc trước khi sinh con cùng đôi vợ chồng họ Lâm, bọn họ đã ôm sai hai đứa nhỏ. Lúc đó, bà chính là khϊếp sợ, thiếu chút nữa đem thân thể bản thân vốn đã không tốt lắm của mình đánh sập.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]