Thiên Long không có hứng thú với Quế Túc mà thay vào đó là đến chỗ của Tiểu Lôi Phong xem sét tình hình:
"Đúng là teo nhỏ lại thật, y như là bản sao."
Y nhìn Tiểu Lôi Phong bằng ánh mắt suy hiếp mà hỏi:
"Ngươi tên gì, bao nhiêu tuổi?"
Tiểu Lôi Phong sợ hãi mà run run trả lời:
"Tên... tên Lôi Phong. Năm nay 11 tuổi."
Thiên Long đứng thẳng người. Với bộ dáng như sắp khóc đến nơi của Tiểu Lôi Phong liền ôn hòa mà hỏi han:
"Ngươi có muốn ăn gì không? Chỗ Ca ca có đủ cả cho ngươi ăn."
Vứa nói y vừa dùng quỷ khí sắp xếp lại mọi thứ lộn xộn trong động và biến ra một bàn đồ ăn lớn, đủ các món trên trời dưới nước.
Lôi Phong miệng không nói gì nhưng cái bụng đã biểu tình:
*ọc..ọc..ọc ~
Y đỏ mặt, cúi xuống không dám nhìn thẳng chẳng biết do dỡ hãi hay do ngại.
"Có.. đệ có đói."
Thiên Long dùng sự ôn nhu mà có lẽ là cả đời mà đối đãi với Tiểu Lôi Phong.
Y cũng không biết nữa. Có lẽ là vì giống đệ đệ của y lúc nhỏ. Chỉ có lúc nhỏ mới đang yêu như vậy.
Tiểu Lôi Phong có chút chần chừ nhưng y không cảm nhận được sự uy hiếp liền một chút nghe theo, vâng lòi mà nhẹ nhàng tiến tới bàn đá kia.
Tiểu Lôi Phong dè dặt lấy đồ ăn bỏ vào bát, len lén nhìn đôi mắt ôn nhu trước mặt khiến y có chút khó nuốt.
Nhưng hiện tại cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-nhan-gian-luom-duoc-mot-vi-phu-quan/2659254/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.