Dưới chân Tống Trạch, một hố tuyết lún lớn chút nữa khiến y rơi xuống dưới. Chiêu Quân thấy vậy nhanh chóng cầm lấy tay y, dùng khinh công nhảy lên lá phong đang bay trong không khí mà di chuyển tới một nơi an toàn,
Hai người nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Còn Cẩn Ngôn, Thanh Nhàn, Lạt Mục được tắm một trận tuyết từ đỉnh ngọn phong. Gió làm từng đợt tuyết bám dày rơi xuống. Lạt Mục nhanh chóng che chắn cho Thanh Nhàn nhưng vãn không kịp, ba người bị vùi xuống tuyết thành một đống lớn.
Soạt một tiếng lớn, dưới chân ba người nứt toác, rơi xuống một hang động nhỏ.
"Ây dô cái lưng già của ta."
Cẩn Ngôn ngã xuống đất, lưng đập phải một thứ gì đó khiến y đau điếng mà lêu lên.
Thanh Nhàn và Lạt Mục cũng không khá hơn là bao. Lạt Mục ôm Thanh Nhàn trong lồng ngực, lưng y va mạng xuống nền hang khó khăn quay vào lòng hỏi Thanh Nhàn:
"Ổn chứ?"
Thanh Nhàn thấy vẻ mặt chịu đựng của y liền nhanh chóng đứng dậy trách mắng:
"Sao cái con khỉ ấy. Huynh còn lo cho ta, không nhìn lại xem đau đến bộ dáng như nào rồi."
Thanh Nhàn không trì hoãn, nhanh chóng đỡ Lạt Mục dậy, phía sau y là một mảng máu lớn. Bọn họ dính bẫy rồi. Phía dưới là một dàn cọc sắt li ti tầm khoảng một gang.
Cẩn Ngôn trong cái rủi có cái may, y rơi xuống miệng hang được đá gồ ghe dưới miệng cản lại, không lăn xuống cọc còn Lạt Mục thì khác, cả cơ thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-o-nhan-gian-luom-duoc-mot-vi-phu-quan/2659226/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.